Hôm sau, khi đang ở công ty, Chu Lệ Châu bất ngờ nhận được tin nhắn của Lý Tỉnh Quân:
"Nay em đón anh nhé?"
Chu Lệ Châu nhận được tin nhắn lúc đang ăn trưa ở văn phòng, suýt chút nghẹn, mặt đỏ bừng.
Tên này hôm nay phát điên gì không biết?
Chưa cần đợi anh nhắn lại, điện thoại rung lên thêm một lần nữa:
"5 rưỡi cổng phía đông công ty."
Y như rằng, đúng 5 rưỡi hắn có mặt.
"Quý hoá quá, sao nay rồng lại đến nhà tôm?" Chu Lệ Châu lạnh mặt mỉa mai, giọng hờ hững cực điểm.
Tỉnh Quân nghe xong dường như đã quen, mặt vẫn cười phớ lớ không quan tâm:
"Anh nói gì lạ vậy, em quan tâm anh thôi. Người yêu thì không thể quan tâm sao?"
Chu Lệ Châu đang nghịch điện thoại, mặt hơi bừng nóng nhưng ngoài vẫn tỏ vẻ vân đạm kinh phong, không muốn tiếp chuyện.
"Đi siêu thị nhé? Tối nay muốn ăn gì?" Đến ngã tư, Tỉnh Quân đánh lái.
"Hôm nay không đi làm?" Lệ Châu tùy ý hỏi, tay vẫn chơi Candy Crush.
"Ừ, làm mệt quá, nghỉ một hôm."
Lệ Châu ương ngạch phản đối, quen thói mỉa mai: "Cậu thì mệt? Mình cậu thì mệt? Suốt ngày lông bông, chỉ rượu chè đàng điếm cũng mệt được à? Tốt như thế để tôi làm cho."
Tỉnh Quân không đáp nữa, hoặc vẫn như cũ là gần như không chấp.
Lệ Châu nói xong liền hối hận. Hắn quen tính độc mồm với người khác, xéo sắc đành hanh, khẩu xà tâm cũng chưa chắc là Phật. Nhưng nếu đối phương là Tỉnh Quân, chẳng hiểu sao sau mỗi lần mỉa mai, thấy người kia im lặng, hắn lại chột dạ nhói lòng.
Móc mỉa gây sự với cậu ta chỉ là cái cớ để thử thôi. Thử xong vẫn biết, người kia chẳng có chút để tâm nào tới mình.
Tình cảnh lứa đôi xưa nay vẫn luôn như thế. Tỉnh Quân chòng ghẹo ngả ngớn đôi câu. Lệ Châu độc mồm đáp lại mỉa mai ngoa ngoắt. Tỉnh Quân im lặng lười không chấp. Lệ Châu chột dạ hụt hẫng, hối hận bản thân không giữ mồm miệng.
Hà cớ gì năm lần bảy lượt cứ tự rước thương tổn vào người, còn ngu ngốc hơn tên ngu ngốc nhất kia.
Đúng hơn thì, rượu là đặc thù nghề nghiệp của của Tỉnh Quân. Lệ Châu dù ghét cũng không làm sao được. Ai bảo bạn trai hắn là bartender.
Lý Tỉnh Quân cũng từng là thiếu gia, nhưng chỉ là đã từng.
Đời gã như trò đùa. Mồ côi cha, sống với mẹ một mình trong xóm ổ chuột đến năm mười bốn tuổi. Sau đó, một cú điện thoại từ trên trời rơi xuống bất ngờ thông báo hắn là con rơi nhà hào môn. Một bước, con quạ phóng thẳng lên hàng phượng hoàng, ngụ nơi cửa quan quyền. Để rồi số phận trêu đùa, bỗng nhiên bốn năm sau, mẹ hắn bệnh mà chết. Tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN từ đâu chui ra lại lần nữa quậy tung cuộc đời vị công tử mới ngồi chưa ấm vị này: hắn không phải con ruột của Lý Hải Sâm.
Ngay tức khắc, hắn bị đá ra khỏi Lý gia, vừa vặn thời gian lại còn là lúc Lý Hải Sâm đang lập di chúc, thật may lọc đi một tạp chủng. Còn Lý Tỉnh Quân tay trắng lại hoàn tay trắng.
Song, trong mắt của Chu Lệ Châu, những lên voi xuống chó chốn danh gia vọng tộc đủ chiêu trò không ảnh hưởng đến nhân sinh quan của Lý Tỉnh Quân lắm. Hắn vẫn như cũ, đúng bản chất là một thằng lưu manh phường đầu trộm đuôi cướp, suốt ngày chỉ biết hút thuốc, uống rượu, gái gú, đánh lộn. Làm công tử hay làm dân đen cũng không ảnh hưởng đến bản tính trời sinh phong trần.
Hoang dại mà mát rượi, tựa như cỏ lau.
Khí khái mà tiêu dao, nhiệt tình mà cũng hờ hững vô tình.
Sẽ không ở lâu một chốn nào.
Nếu kiêu ngạo của Chu Lệ Châu là có được do từ khi sinh ra cuộc đời đã trải gấm thêu hoa, thì ngạo nghễ phong trần của Lý Tinh Quân có được từ cách sống chó cùng cắn giậu, chẳng còn gì để mất, hoang dã tiêu sái.
Hôm ấy, Tỉnh Quân nổi hứng thần kinh muốn dẫn Chu Lệ Châu đi siêu thị mua đồ nấu ăn, hệt như trò sến sẩm của mấy đôi chích choè yêu nhau mà Chu Lệ Châu vốn ra sức khinh thị.
Thế mà giờ, ngoài mặt, y tuy tỏ ra vô cùng sởn gai ốc, trong lòng lại háo hức nhảy nhót mấy trăm vòng, còn không có liêm sỉ mà tơ tưởng đến viễn cảnh nếu lát nữa Tỉnh Quân lén lút nắm tay y, theo như phim thần tượng Hàn Quốc, y sẽ ngúng nguẩy gạt tay hắn ra từ phía trước hay phía sau, kế đó còn nhảy đổng lên trong hoảng hốt: "Anh bị điên sao, ở đây là chỗ đông người đó!"
Tiếc cho trí tưởng tượng phong phú của Chu Lệ Châu, Tỉnh Quân không có nắm tay anh.
Bầu không khí cũng chẳng giống hẹn hò của vợ chồng son chút nào. Trái lại giống hai anh em nghe lời mẹ tháp tùng nhau đi mua đồ ăn tối thì đúng hơn.
Chu Lệ Châu khó chịu liếc xéo tên đầu đất phổi trâu nào đó, đẩy xe đồ lướt qua người Lý Tỉnh Quân, còn cố ý cán bánh xe lên chân hắn ta.
Cho đau chết nhà cậu.
Chu Lệ Châu rảo bước đi đi một hồi, trong đầu còn nghĩ nếu tên kia mà đuổi tới anh sẽ càng bước nhanh hơn nữa, cho hắn uất chết.
Thực tế chứng minh, người uất chết là chính y.
Tỉnh Quân mãi không đi theo. Chu Lệ Châu thả bước chậm dần rồi dừng lại hẳn.
Hắn không có đuổi theo anh.
Lệ Châu hơi hoảng hốt trong lòng quay đầu lại phía sau, chỉ thấy Tỉnh Quân hiếm hoi ngẩn người nhìn ra đằng xa, phía cửa trước quầy hàng. Chuyên tâm đến mức y có chút giật mình.
Y chưa từng thấy qua hắn dành cho ai ánh mắt tĩnh lặng mà đắm chìm kia. Kể cả ngày trước khi hắn còn tình nồng lửa đậm theo đuổi y.
Ngẩn người thật lâu, tựa như hắn ta đã đứng đó trồng cây si ngốc cả ngàn năm.
Chu Lệ Châu mím chặt môi anh đào, nghiến đến gần như ngửi được vị tanh mặn của máu. Anh dứt khoát xoay người lại, mặc kệ xe đẩy hàng, rảo bước đi về trước mặt hắn, kiên quyết dùng lực siết chặt cổ tay Lý Tỉnh Quân.
Lý Tỉnh Quân hơi giật mình, lực tay Chu Lệ Châu truyền đến rõ thật đau. Một mảng da màu nâu bị đường đột siết đến hiện màu đỏ nhạt. Cổ tay gân guốc hữu lực vốn quen thuộc với bao tay quyền anh, nay chỉ vì một bàn tay mảnh mai ngậm chặt mà đỏ lựng. Đau đến thanh tỉnh đầu óc.
Cậu có chút ngơ ngác nhìn về phía Chu Lệ Châu, không hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi bắt gặp ánh mắt đỏ lựng như sắp khóc của Chu Lệ Châu.
Mắt hạnh trừng giận, my đào uốn cong, nhiều phận tố cáo nỗi giận giữ cả lẫn không cam lòng.
Hắn chột dạ hơi cứng người lại.
"Về!"
Chu Lệ Châu cáu kỉnh ngoan lệ thốt ra một tiếng, không phải hỏi ý kiến mà là ra quyết định, một đường kéo tay cậu băng băng về, mặc kệ cái xe đẩy hàng.
Chiều hôm ấy, hai người không nói câu gì.
Gần như về đến nhà, vừa kịp đóng cửa, Chu Lệ Châu điên cuồng đẩy Tỉnh Quân ngã ra sàn, lao vào hắn cắn nuốt điên cuồng.
Lưng trần của Lý Tỉnh Quân ngã xuống mặt sàn lạnh buốt, vốn dĩ đã quen với sàn quyền anh gai góc, không hiểu sao nay vẫn có chút ê ẩm.
Chu Lệ Châu ngồi trên người hắn, tựa con mèo rừng ngông cuồng giận giữ kẻ ngoại xâm dám cả gan tới vi phạm lãnh thổ của mình.
Nuốt trọn đôi môi căng tức trước mặt vẫn không hả giận, y nhất quyết nghiến chặt, thật chặt, chặt đến mức bật máu, nhưng người bên dưới vẫn kiên quyết không chịu lên tiếng.
Tỉnh Quân trái lại có hơi dịu ngoan mà đáp ứng lửa hận của Chu Lệ Châu, tự biết bây giờ anh không phải đối thủ để hắn chọc giận.
Hắn cũng chưa từng bao giờ thật sự muốn chọc giận anh.
Ngả ngớn đeo bám hơn sáu năm. Thứ mà kiểu người như Chu Lệ Châu muốn là gì, Tỉnh Quân đần độn đến mấy, vô tâm vô tư đến mấy cũng không phải chẳng nhận ra.
Nhưng, vẫn là không được.
Không bao cao su, cũng không bôi trơn hay dạo đầu. Đút vào tàn bạo nhấp hơn trăm lần, Chu Lệ Châu bật khóc.
Nước mắt nức nở đến tang thương, y cũng chẳng còn tâm trạng giao hoan.
Mây mưa triền miên chỉ là cách.
Cách để Chu Lệ Châu quên đi cơn tức tối cùng không cam tâm của mình.
Cách để Lý Tỉnh Quân quên đi bóng hình của một người khác.
Chu Lệ Châu ôm mặt khóc nức nở, hoàn toàn mất kiểm soát. Còn Lý Tỉnh Quân vẫn như cũ giữ im lặng, dù cho người bị ngược đãi thể xác bây giờ là hắn.
Hắn đã quen với cách trút giận của Chu Lệ Châu, nhưng vẫn không sao quên nổi nhói buốt trong lòng lúc này. Hắn cũng mơ hồ mong đợi cơn trừng phạt đau đớn của Chu Lệ Châu có thể làm hắn quên đi một loại đau đớn khác.
Chu Lệ Châu căn răng nghiến chặt vào cơ thang nở nang của người trong lòng, răng nanh ghì ngập trong da thịt đến bật máu. Tỉnh Quân vẫn không ư hử. Lệ Châu nhất quyết nước mắt nước mũi tèm nhèm, thu hết nội lực mà tàn sát bê bết bên trong Lý Tỉnh Quân. Cho đến lúc cả hai bình tâm ổn định lại là hơn một tiếng sau đó. Tỉnh Quân nén đau đi tráng người qua loa, rồi lấy khăn ấm lau mặt cho Chu Lệ Châu.
Chu Lệ Châu hệt như con búp bê gốm sứ bị làm vỡ, xụi lơ gục mặt kề sát sàn nhà, đôi mắt đen láy mà trống rỗng thiếu tiêu cự.
Tỉnh Quân ôm hắn vào phòng. Lúc da thịt lần nữa cận kề nhau trong phút chốc, Gã đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc Chu thái tử lần nữa ẩm ương phát điên lên đánh đấm mình.
Nhưng không có, Chu Lệ Châu thực ngoan ngoãn ôn nhuận thuận theo động tác của Lý Tỉnh Quân, được hắn bế lên phòng ngủ, đưa về giường, đắp chăn ấm quanh kín người.
Tai hại ở chỗ Chu thái tử lúc này tựa như con Koala không rời thân cây, vòng tay mảnh mai xanh xao kiên quyết dính chặt cổ của Tỉnh Quân.
Y biết nếu thời khắc này y bỏ ra, hắn nhất định sẽ đi. Hắn không thừa nhận, cũng sẽ không phủ nhận. Hắn là thế, bạc bẽo vô cùng. Y quá hiểu Tỉnh Quân.
Coi như nuông chiều chút nũng nịu cuối của tiểu thái tử trong lòng, hay cũng là để lại cho người yêu trên danh nghĩa này chút mặt mũi, Lệ Quân không gạt tay y ra, tùy ý để y ôm, nằm chung với y trong chăn ấm.
Tựa như bình an ấm áp bao ngày, không biết đến bão tố, cũng không biết bao giờ mới là bão tố.
Chu Lệ Châu cứ như vậy, đờ đẫn nằm trong lòng cậu, mắt đen thất thần, my dài không chớp, môi đào hờ hững hơi hé mở, linh hồn đã biến mất từ lâu, chỉ có cánh tay vẫn nhất quyết ghì chặt không buông.
Một lúc thật lâu, lâu đến mức cổ và vai Lý Tỉnh Quân tê rần, hắn tưởng đã xoa dịu xong xuôi đứa nhỏ trong lòng rồi. Lý Tỉnh Quân nhè nhẹ gỡ tay Lệ Châu ra, chút ma sát da thịt cuối cùng tê dại lưu luyến. Lý Tỉnh Quân nén nhịn ê ẩm đau nhức khắp thân, xoay người kiếm chiếc áo sơ mi đen trong tủ, khoác lên phủi sạch hết những dấu tích tàn bạo trên thân người.
Cho đến khi hắn cài tới hàng cúc cuối cùng, người vốn dĩ vẫn luôn lặng câm quyết tuyệt nằm trên giường lúc này mới lên tiếng, giọng khàn đặc:
"Lúc đó... là người kia sao?"
Chu Lệ Châu thẫn thờ đôi đồng tử, yếu ớt nằm gục trên giường.
Lý Tỉnh Quân cúi đầu nuốt yết hầu, có chút đắng miệng. Im lặng thêm một lát, cậu xoay người bước ba bước đi về phía Chu Lệ Châu co cụm nằm, nghiêng mình cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt hạnh sưng đỏ ướt át của anh.
Tỉnh Quân nghĩ đây là hình thức chia buồn thân mật nhất mà gã có thể làm với người yêu danh chính ngôn thuận suốt bảy năm qua. Còn với Chu Lệ Châu, kẻ vốn bị cảm xúc treo trên ngọn đầu đài, thì hành động này không khác gì một đao quyết tử.
Đây là lời thừa nhận của hắn trước nghi hoặc của anh.
Lúc này, anh mới hạ my nhắm nghiền mắt, ủ rũ hít thở nặng nề, nhưng cái miệng vẫn quen thói ương ngạnh, mỉa mai cay đắng:
"Bao năm qua lao lực ứng phó với tôi, giờ vẫn còn sức nữa sao?"
Thà rằng lao vào đánh cãi chửi nhau một lần rồi chấm hết. Cũng không cần phải tỏ ra dịu dàng đến thế...
Lý Tỉnh Quân vốn đã chuẩn bị bước đi, nghe thấy lời này xong thì hơi khựng người. Hắn nhếch mép, uể oải ngạo cười, cũng không thèm quay lại:
"Nói thực, cũng không còn."
Tiếng bước chân dửng dưng xa dần, kéo theo âm thanh đóng cửa lạnh lẽo.
Chu Lệ Châu nằm sâu trong chăn, khóc đến mức không thở nổi.