***
Đêm nay vẫn thế, Chu Lệ Châu tựa như đã theo thói quen, nói đúng hơn là từ kinh nghiệm đau thương cũ, không định mở miệng phiếm nữa khi làm tình.
Tỉnh Quân khá kì lạ. Bình thường hắn ta nói nhiều như khướu, cả ngày chỉ biết ngả ngả ngớn ngớn, uốn lưỡi chọc ghẹo người khác. Vậy nhưng trên giường, lúc lâm trận với Chu Lệ Châu, lại im lặng lạ thường, chuyên tâm điều tiết hơi thở.
Tiếng thở trầm thấp nặng nề lọt vào tai Chu Lệ Châu lại tăng thêm chút từ tính quyến rũ câu nịnh. Nực cười, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi. Tên phổi bò rẻ rách chó cắn này có gì mà quyến rũ, rõ ràng chỉ là tên rác rưởi.
Có lẽ chỉ do thanh vị dục sắc đêm nay quá nồng.
Bình thường hắn tính cách ồn ào hào sảng, khi lên giường lại có ngoài ý bình thản sâu kín đến khó lường, không để lộ chút mãn nguyện xa xôi gì. Thật khiến cộm lên trong lòng Chu Lệ Châu thắc mắc chẳng nhỏ:
Liệu khi làm tình với người khác, cậu ta cũng điềm đạm vậy sao?
Câu hỏi lần nữa được đẩy lên nghèn nghẹn chèn giữa từng hơi thở, khiến Chu Lệ Châu đang đà nhấp bỗng hẫng một nhịp phân tâm, hơi nhói lòng.
Y cáu kỉnh nghiền nhuyễn vào mị thịt đang vô lực cắn nuốt.
Một nhịp ấy trật khỏi đường ray thoải mái của cả hai, đâm vào điểm mẫn cảm, khiến Tỉnh Quân vốn đang quen với tiết tấu nhịp nhàng bỗng có chút hoảng hốt khó minh mẫn. Hắn quàng tay vắt ngang bờ vai bóng mịn của Lệ Châu làm điểm tựa, mồ hôi da thịt duyện vào nhau dính dớp.
"Nhẹ thôi", đấy là lời mà Tỉnh Quân thầm nghĩ trong đầu chứ không có nói ra. Hắn biết tên này vừa xao lãng gì đó. Tỉnh Quân rũ mắt chủ tâm nuốt lại tiếng rên, có chút bất đắc dĩ không muốn thừa nhận rằng cái tên nhỏ nhắn trắng trẻo khó chiều, chẳng có gì ngoài tính tình kiêu ngạo, miệng cứng lòng mềm cùng cái mặt xinh đẹp mê mụi này, hiện đang làm mình thoả mãn.
Tốt nhất đừng quá đặt tâm ý, điều khác hắn tạm không muốn nghĩ, ngang ngạnh một phần là vì trêu chọc thằng cha này rất vui.
Hắn thích cái cảnh mình khiêu khích tên cọc cằn đanh đá này phải nóng nảy đến phát điên, bất mãn khi không đạt được tâm nguyện.
Muốn hắn ngoan ngoãn á? Còn lâu.
Hắn muốn chọc cho người luôn tỏ ra băng thanh ngọc khiết trước mặt này tức tối hừng hực, đỏ mặt phùng má giậm chân, hệt như con sóc nhỏ đanh đá bị giành mất hạt dẻ.
Nhưng khoan, ai là hạt dẻ cơ?
"A..."
Tiếng rên này là khi Tỉnh Quân mất cảnh giác bị quân địch tấn công điểm trọng yếu. Có lẽ đêm nay thêm chút men vào người, hắn dần buông lỏng phòng thủ nghiêm cẩn hàng ngày.
Hoặc có thể, thói quen ở bên anh sớm chiều dành ra cho hắn khoảnh khắc an tâm, an tâm đến mức mất cảnh giác rằng phải biết thu liễm hết thảy điểm yếu của mình vào trong.
Hồi hắn theo đuổi Chu Lệ Châu, dường như đã chứng kiến đủ thể loại ngoan độc của y, từ lạnh nhạt, nguyền rủa, độc địa kín đáo trả thù, cho đến phát điên lao vào trực tiếp đánh nhau (mà y còn đánh rất bén đòn).
Sau này yêu nhau, trải qua thời gian đầu nhiệt tình như lửa của bao đôi lứa, chủ yếu vẫn là hắn đuổi y chạy, hắn bày tỏ y ghét bỏ, hắn mặt dày y lạnh lùng, đủ mọi phương thức cào cấu nhau, mặt điên dở nhất của mỹ nhân băng lãnh độc mồm kia đã được hắn chứng kiến sạch sành sanh rồi.
Vậy nhưng khi làm tình lại là chuyện khác.
Trừ bỏ lần "bạo lực" quá lời đó, về sau, gần như lúc nào, Chu Lệ Châu cũng hành sự khá "tỉnh táo". Dẫu sao cũng chẳng phải thực sự có tình cảm với nhau. Ái luyến để làm gì?
Hoặc cũng chỉ là hắn không muốn phải tự mình thừa nhận hai từ săn sóc ôn nhu ấy của người kia.
Ngứa ngáy trong lòng, thực khó chịu.
Tỉnh Quân hít sâu, ngoẹo đầu sang một bên, đưa tay gác lên trán, mặt hơi đỏ, có lẽ do men rượu.
Đêm nay hắn quá chén thật, quá chén rồi lại tìm anh ta.
Động tác này lọt vào mắt Chu Lệ Châu lại bị đọc vị thành hắn đang muốn né tránh anh. Cần cổ kiện mỹ cong cong lộ ra yết hầu sung mãn, đầy tình sắc.
Ngoài ý muốn, Chu Lệ Châu ghé xuống, thơm lên phần tóc mai gần tai của hắn, một tay như rắn nước luồn lên xoa nắn cần cổ hữu lực, vuốt ve quả táo Adam của kẻ đang bị áp bức bên dưới. Vô thức từ bầu không khí toát ra mùi vị hoà hợp ái muội.
Tỉnh Quân hơi ngơ ra. Bàn tay Chu Lệ Châu mát lạnh dễ chịu, tao nhã thanh ưu, nay lại trao hắn dịu dàng mơn trớn đầy hoảng hốt. Môi nhung mềm mượt ấm ẩm lướt qua tóc mai đầy mô hôi.
Hắn càng ngày càng không hiểu nổi sâu kín của Chu Lệ Châu.
Hắn nhìn lại người trước mặt, đuôi mắt hoa đào cong cong lạnh lùng, mi dày buông xoã, mày liễu mắt trăng, dáng vẻ có chút lạnh lùng, đôi khi cáu kỉnh bướng bỉnh như tiểu thư khuê các được nuông chiều từ tấm bé, cả đời được vuốt ve trong vòng nhung lụa, xoay nghiêng cũng sợ đau.
Cuộc sống trong ấm ngoài êm, khác hẳn với hắn.
Lần này đến lượt Tỉnh Quân thất thần, Chu Lệ Châu không vừa ý.
Vẻ mặt hắn như nếm phải chanh chua, nhăn nhó khó chịu. Giây trước vừa thân mật đến khiến người ta sửng sốt, giây sau liền đưa tay ngạo ngược bóp chặt cằm người ta, giọng chua lè, hất hàm:
"Nghĩ cái đéo gì nữa thế hả Lý Tỉnh Quân?"
Tỉnh Quân hiếm khi có tâm trạng đùa giỡn lúc làm tình:
"Nghĩ đến hôm nay ở bar gặp được một cậu em văn nhã trông rất ngon." Giọng hắn hơi ồm ồm vì bị bàn tay mảnh khảnh khớp xương bịt qua.
"Xin số rồi?"
"Chưa kịp"
"Lần sau lại đến?"
"Anh thấy thế nào?"
"Mẹ nó cậu như cái thằng ***."
Chu Lệ Châu oán nghiệt thúc một cái rất sâu vào giác mút ẩm ướt nịnh người, lần này hoàn toàn là tùy tiện cắm bừa nên càng đau thấu mười phần.
Tỉnh Quân hiếm khi tâm trạng không tồi, cũng vô thức để lộ tiếng ưm a.
"Nếu anh muốn... Ha... Lần sau tôi dẫn anh xem qua... Ưm... dung mạo, quả thực bất phàm..."
Chu Lệ Châu sống hai mươi lăm năm trên đời, khó đủ tự tin kiếm được ra ai thực đẹp hơn y, lại còn là người mà được chính kẻ khiến y tâm ý nhộn nhạo suốt đêm ngày này đích thân thừa nhận.
Tỉnh Quân, hắn thì giỏi rồi, lỗi mình chiều hắn quá, mấy năm nay mủi lòng liền để hắn phát nhờn leo lên đầu lên cổ mà ngồi, đã vậy lại còn không chịu biết điều mà liên tục tơ tưởng hồng hạnh vượt tường.
Ai gã cũng ngả ngớn thừa nhận, chỉ mình việc thừa nhận anh là không.
Giỏi, thực giỏi.
Chu Lệ Châu nóng mặt. Y cũng không phải kiểu người một khi tức giận thì sẽ ngại phát tiết, nhất là đối với tên mặt dày thích trêu ngươi như Lý Tỉnh Quân. Tên kia còn dường như rất hân thưởng vẻ điên tiết của anh.
Chu Lệ Châu tức đến mức vung tâm đấm thêm cho hắn một nhát vào ngực. Bầu ngực căng tức nảy lên mấy cái, sớm để lại một vết đỏ mơ hồ hình nắm tay. Tỉnh Quân cũng mặc nhiên chẳng thèm kêu lên.
Chu mỹ nhân gườm gườm mắt đào yêu, nghiến răng ken két trong lòng. Nhưng y cũng chỉ ương ngạch được cái mã ngoài. Bởi khi Tỉnh Quân bỗng nghiêng người hơi xoay vai, anh đã nhanh chóng một tay kê xuống thắt eo hắn – ở nơi ê ẩm chịu lực ma sát với mặt giường nãy giờ mà xoa xoa nhẹ.
Tỉnh Quân lại hơi nhếch môi cười. Khuôn mặt hắn không đẹp theo kiểu yêu cơ liệt quốc, kiều diễm động lòng được như Chu Lệ Châu, trái lại đường nét so ra bình thường, có phần nam tính cao lớn, đầu đinh sát gáy. Vậy nhưng khi cười lên, hắn có nét điển trai quyến rũ kiểu phóng khoáng phong trần, khí chất ngả ngớn lưu manh, nheo mắt lại còn có chút nếp khoé đuôi đầy lãng tử. Được thêm đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, hình thể tráng kiện cực hoàn mỹ.
Song nếu đặt cạnh mỹ nhân tinh tế ngọc phấn điêu mài như Chu Lệ Châu vẫn chả có chút gì liên quan, thậm chí còn thua xa mười phần phong tình.
Là kiểu tầm thường rẻ rách mà Chu Lệ Châu thề sẽ cả đời chẳng thèm dây vào. Đấy là trước năm y mười tám tuổi.
Còn sau cột mốc mười tám tuổi nghiệt duyên kia, sớm y nhận ra, đời này mày quá đen đủi, mà chuyện đen nhất còn ở phía sau.
Đó là dường như càng ngày y càng ngày càng có xu hướng mê muội khoé mắt phong trần kia rồi. Tất cả là vì cái tính ngả ngớn bông đùa trêu hoa ghẹo bướm của hắn. Biết rõ là mật ngọt chết ruồi, nhưng vô thức bầu không khí sảng khoái hắn tạo ra lại khiến người ta dề gần gũi và tiếp cận hơn là kiểu mỹ nhân âm sát như Chu Lệ Châu. Trái dấu lại vô thức hút nhau. Dần dà, từ ghét bỏ, Chu Lệ Châu chuyển sang tò mò.
Rõ ràng trước kia một con mắt y cũng chả thèm đến xỉa loại người này, mà ngày sau, nửa ánh mắt cũng không thể dứt ra.
Lần làm tình này triền miên cực điểm, thăng hoa mất hồn.
Bình thường sau khi hành sự, Lý Tỉnh Quân vật ra ngủ ngay. Còn Chu Lệ Châu thì sẽ đợi lúc hắn cất tiếng ngáy khe khẽ mới rón rén đi lau dọn hiện trường, vệ sinh cơ thể nhẹ nhàng cho Tỉnh Quân.
Lúc lau qua hậu đình ướt át sưng nhũn, cánh mông săn mẩy tròn đầy bị anh đánh đến mưng đỏ, ánh mắt Chu Lệ Châu hơi trầm lại, tay thả chậm vuốt ve.
Trông mong gì cái tên phổi bò kia chứ, thân thể mình cũng chả quản nổi, lúc nào cũng tùy hứng nhất thời, cà lơ phất lơ, thích thì tranh giành bằng được, không thích thì vô tâm vô tình đá đi.
Đoạn sau, Chu Lệ Châu càng nghĩ càng uất ức, lúc dùng khăn ướt lau dọn khẽ khàng cho Tỉnh Quân, y còn rơm rớm.
Tủi thân quá mà. Cái tên rẻ rách lừa đảo đó, hồi đầu theo đuổi anh thì chỉ hận không thể hái sao trên trời, lên núi đao xuống biển lửa để đưa anh về. Giờ thì tốt rồi, đi cả ngày không thấy tăm hơi, được voi đòi tiên, lúc nào cũng lả lướt trêu hoa ghẹo nguyệt, một tuần bảy ngày thì có đến bốn năm ngày say xỉn, người nồng nặc mùi nước hoa lạ, hoàn toàn vất xó anh một bên chẳng quan tâm.
Còn nói sao Chu Lệ Châu vốn dĩ từ bé đến lớn chỉ luôn ở vị trí được yêu chiều săn sóc nay bị đạm bạc hững hờ lại khó lòng không để bụng cho được.
Nghĩ thật tức, Chu Lệ Châu lại tát bốp lên mặt kẻ đang ngủ say không biết trời chăng đất dày kia là gì một cái.
Đã bao giờ? Đã bao giờ hắn thực tình để tâm vào anh đâu?
Ba giờ sáng, Chu Lệ Châu cô đơn co rụt người vào trong lòng Tỉnh Quân, tự điều chỉnh lại cánh tay của người đang vô thanh vô thức kia vòng ôm lấy tấm lưng gầy mỏng của mình, kín đáo hưởng thụ.
Chỉ mong gã sẽ không tỉnh dậy nhanh, vậy anh có thể hưởng thụ ấm áp đêm nay được nhiều hơn chút.