"..."
Thời Duy Hạ kinh ngạc một chút, bị thanh âm của anh hù đến.
Hai giây qua đi, Long Dình dạ mới quay đầu, nhìn thoáng qua bảo tiêu bên cạnh, phân phó nói.
"Kêu lái xe tới đây!" Khi nói chuyện, buông tay Thời Duy Hạ ra.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ, không khỏi xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Những năm này, anh làm ăn trên thương trường gặp phải không ít vấn đề khó khăn, nhưng cho dù là vấn đề lớn hơn nữa, anh bất quá cũng chỉ nhíu mày mà thôi.
Nhưng duy chỉ có cô.. so với tất cả những vấn đề kia đều khó hơn cả.
Bởi vì anh căn bản không biết, phải đối đãi với cô thế nào..
Anh thấy, cô chính là một con nhím. Chỉ cần anh đưa tay, liền sẽ khiến anh vết thương chồng chất, dù cho không thương tổn tính mạng, nhưng vẫn sẽ bị đau.
"Anh đáp ứng rồi?" Nghe anh nói, Thời Duy Hạ kinh ngạc nhìn anh.
Anh đồng ý để cô đi ra ngoài rồi?
"Không đi?" Anh chuyển mắt quét qua cô, rồi quay người đi ra cửa biệt thự.
"Đi đi! Đương nhiên đi!" Thời Duy Hạ vội vàng lộ ra nụ cười, nhanh chóng đuổi theo bước chân anh.
.
Một giờ sau, xe Long Đình Dạ đến gần phòng trinh thám do Thời Tiêu, anh trai Thời Duy Hạ điều hành.
Cách đó không xa, Thời Duy Hạ trông thấy Thời Tiêu vừa từ phòng trinh thám ra tới, mở cửa chiếc xe màu đen dừng ở cổng phòng trinh thám, ngồi lên trên ghế lái.
Thấy thế, thần kinh Thời Duy Hạ lập tức căng lên, giống như điên mà hét lên!
"Đừng! Không thể lên! Không thể lên chiếc xe kia!"
Không được lên chiếc xe kia!
Không thể lên chiếc xe kia!
Phản ứng đột ngột của cô, khiến Long Đình Dạ một bên nhíu mày lại, sau đó liếc qua bảo tiêu ngồi trên ghế lái phụ, lên tiếng phân phó.
"Ngăn cản anh ta!"
"Vâng, ông chủ!" Bảo tiêu gật đầu, không chờ xe dừng hẳn, liền đẩy cửa xuống xe, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về hướng chiếc xe kia.
Chân Thời Duy Hạ đều đã mềm, thấy xe dừng lại, cũng vội vàng đẩy cửa xe ra
Mà lúc này, bảo tiêu đã đi tới bên cạnh xe, gõ cửa sổ xe, nói câu gì đó.
Tiếp đó, cửa xe bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ mặc áo khoác nâu, từ trong xe bước xuống, đồng thời vừa quay đầu, nhìn về phía cô bên này.
Người đàn ông mang mắt kiếng không gọng đã dùng nhiều năm, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp. Dưới đèn đường, khuôn mặt ấm áp tươi cười nhìn có vẻ không chân thật, xa xôi như vậy..
Khi lại một lần nữa trông thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng quen thuộc, Thời Duy Hạ có chút không dám tin vào hai mắt của mình, hốc mắt nháy mắt ướt đẫm.
Đại khái là bởi vì tâm tình quá mức kích động, liền thùng rác phía trước cũng không trông thấy..
Thời Duy Hạ không cẩn thận bị vấp, thân thể không kịp chuẩn bị ngã nghiêng về một bên. Ngay khi cô cho là mình sẽ ngã sấp xuống, một bàn tay lớn bỗng từ phía sau ôm lấy eo cô, lưng cô tựa vào một lồng ngực vừa ấm áp lại chắc nịt.
Thời Duy Hạ sửng sốt.
"Em không cần chân nữa?" Âm thanh khó chịu của anh từ bên tai truyền đến.
Cô không biết đi đường phải nhìn đường sao?
"Xin lỗi.." Thời Duy Hạ vội vàng xin lỗi, nói rồi liền tránh ra ôm ấp của Long Đình Dạ, đi tới phía trước.
Thấy cô dáng vẻ vội vã, nụ cười trên mặt Thời Tiêu thu hồi, biến thành vẻ lo lắng.
"Làm sao vậy, có phải là xảy ra chuyện gì.."
Anh còn chưa dứt lời, Thời Duy Hạ đã nhào vào trong ngực anh, đưa tay ôm lấy anh.
"Anh.. em rất nhớ anh!" Thời Duy Hạ nghẹn ngào.