"Thái thái, muộn như vậy, cô còn muốn đi đâu?"
"Tôi có chuyện quan trọng, bây giờ phải đi ra ngoài một chuyến!" Thời Duy Hạ vội vàng trả lời, coi như ý nghĩ của cô không nhất định có thể thành công, nhưng cô cũng phải đi thử một lần!
"Thái thái, tiên sinh mệnh lệnh không được sự cho phép của người, cô không thể rời khỏi nơi này." Bảo tiêu ngăn lại Thời Duy Hạ, không có ý để cô rời đi.
Nghe bảo tiêu nói, trong lòng Thời Duy Hạ có chút ảo não. Đang muốn xoay người đi tìm Long Đình Dạ, sau lưng liền vang lên tiếng nói trầm ổn của người đàn ông.
"Em muốn đi đâu?"
"Em có việc gấp muốn ra ngoài!" Thời Duy Hạ xoay người, mới phát hiện anh đã đổi một bộ quần áo, mà trên tóc ngắn còn có chút ẩm ướt, giống như là vừa mới tắm rửa qua.
Anh vừa rồi đi gấp gáp như vậy, là đi tắm nước lạnh sao?
"Từ bỏ ý niệm trốn chạy, điều đó đối với em không có chỗ tốt." Mặt Long Đình dạ sắc lạnh, không vui nhắc nhở cô.
"Em không muốn chạy trốn, em thật sự có việc, anh có thể đi cùng em!" Thời Duy Hạ vội vàng giải thích.
"Trời không còn sớm, đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi." Long Đình Dạ đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, sau đó nhàn nhạt lên tiếng phân phó người hầu.
"Long Đình Dạ!" Thấy anh không tin mình, Thời Duy Hạ có chút gấp, tức giận cắn răng: "Anh thật không đáp ứng?"
"Xét theo hành vi trước đó của em, không được." Anh lạnh mắt quét nhìn cô, mặt không biểu tình đáp.
Nghe anh nói xong, Thời Duy Hạ không còn gì để nói..
Cũng phải, những lời bây giờ cô nói, trước kia dường như đã lấy cớ dùng qua rất nhiều lần.
Anh tin tưởng mới có quỷ..
"Được, hôm nay anh không để em đi, em liền.." Thời Duy Hạ cắn môi, tức đến không có cách nào khác.
Nghe lời cô nói, Long Đình Dạ ngược lại là một mặt đầy hứng thú nhìn cô, ngược lại có chút muốn biết, cô còn có thể làm trò gì.
Thấy anh một mặt khinh bỉ biểu tình, trong lòng Thời Duy Hạ cũng có chút không cam lòng.
Thế là liền dứt khoát cắn răng, lớn tiếng nói!
"Em liền, cởi áo!"
Cô không tin, người đàn ông này còn có thể nhẫn nhịn!
Nhớ kỹ trước kia cô mặc một bộ đồ lộ lưng anh cũng không cho phép.
Quả nhiên, tiếng nói của cô vừa mới rơi xuống, khuôn mặt người đàn ông liền biến sắc.
Khi anh còn nhíu mày, Thời Duy Hạ đã đưa tay, làm bộ muốn kéo khóa kéo bên hông xuống.
"Thời Duy Hạ, em dám!" Thanh âm tức giận của người đàn ông vang lên.
Long Đình Dạ phẫn nộ đi nhanh tới, đưa tay nắm lấy tay Thời Duy Hạ, không để cô lại cử động nửa phần.
Con ngươi tràn đầy hàn ý, quét về hai tên bảo tiêu ngoài cổng. Hai người đồng thời kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng quay lưng đi, tuyệt đối không còn dám hướng bên này nhìn nữa.
Mà người hầu một bên cũng lộ ra biểu tình sợ hãi.
Không nghĩ tới thái thái Thời Duy Hạ luôn luôn bốc đồng, ngoại trừ tùy hứng ngây thơ ra, bây giờ lại thêm một cái khuyết điểm không cần mặt.
.
Sau khi Thời Duy Hạ thử tránh thoát tay anh mà không có kết quả, đành phải dịu giọng khẩn cầu anh, cũng cam đoan với anh: "Long Đình Dạ, em thật sự có chuyện vô cùng quan trọng đi làm. Em cam đoan, chờ em trở về, anh nói cái gì em đều đồng ý, làm một Long thái thái giữ khuôn phép!"
Lời cô nói xong, Long Đình dạ lại chỉ là hừ lạnh một tiếng, sau đó hỏi lại cô.
"Thời Duy Hạ, em cho rằng tôi sẽ tin em?"
"Thật.. em thề, nếu như em lừa gạt anh, liền chết không.." Cô còn chưa dứt lời, đã bị anh nắm lấy tay tê rần, sau đó, thanh âm nghiêm nghị vang lên.
"Ngậm miệng!"