"Em biết rồi!"
Xem qua một lần, Thời Duy Hạ đã nhớ được các bước. Long Đình Dạ buông tay cô ra, cô liền nhận lấy cà vạt, nghiêm túc thắt giúp anh.
Không bao lâu, cà vạt đã thắt xong..
Chỉ là nhìn cà vạt bị cô thắt đến thảm thương, Thời Duy Hạ tức khắc vô cùng xấu hổ.
Việc thắt cà vạt này tuy rằng nhìn qua rất đơn giản, nhưng thực tế khi làm ngược lại không dễ dàng như vậy. Rõ ràng là dựa theo Long Đình Dạ chỉ, nhưng hiệu quả sau khi thắt xong lại rất không lý tưởng.
"Ặc.. Hình như có hơi kỳ quái, lần đầu tiên em làm còn ngượng tay, hay là bỏ đi, anh tự làm một lần này đi.." Cô cười gượng một tiếng, vội vàng duỗi tay muốn tháo bỏ cà vạt trên cổ Long Đình Dạ xuống.
Chỉ là khi tay cô muốn đụng tới cà vạt, thân mình Long Đình Dạ chợt động.
"Không cần."
"Chính là.." Thời Duy Hạ lại tràn đầy lo lắng, chẳng lẽ anh tính cứ như vậy ra cửa sao, để cà vạt như vậy mà ra cửa, sẽ bị người ta nhạo báng đó.
Nhưng Long Đình Dạ lại không thèm để ý, mà lấy tây trang treo một bên qua mặc lên người.
Khi anh chuẩn bị xoay người rời đi mới đột nhiên nhớ tới cái gì, bỗng dưng cúi đầu, môi mỏng ngừng ở bên tai Thời Duy Hạ.
"Trưa nay tới công ty với anh!" Anh thấp giọng nói, trong thanh âm tràn đầy không thể từ chối.
"À.." Thời Duy Hạ theo bản năng gật gật đầu, bộ dạng dễ nói chuyện mà đáp ứng.
Nghe vậy, môi mỏng người đàn ông hơi hơi gợi lên một cái độ cung, sau đó quay người đi ra ngoài.
* * *
Dưới lầu, Mạc Tùy sớm đã chờ Long Đình Dạ ở cửa.
Thấy Long Đình Dạ, Mạc Tùy giơ tay mở cửa xe hơi màu đen đã sớm đậu ở đó.
Long Đình Dạ ở xa bước đến, dừng lại bước chân đang chuẩn bị lên xe, quản gia ở một bên lại nhịn không được mở miệng.
"Tiên sinh, cà vạt.."
Giọng nói quản gia vang lên, Mạc Tùy cũng không khỏi nhìn qua cà vạt trên cổ áo Long Đình Dạ. Thấy cái cà vạt bị thắt một cách kỳ cục như vậy, Mạc Tùy cũng lộ ra kinh ngạc.
Trong biệt thự mọi người đều biết chứng cưỡng bách của Long Đình Dạ không nhẹ, quần áo trên người từ kích cỡ màu sắc đều phải dựa theo ý anh mà nghiêm khắc chuẩn bị. Hơn nữa không được có nếp nhăn, đơn nhiên càng không cho phép cà vạt bị thắt thành cái bộ dạng quỷ quái này.
"Vẫn là tôi giúp cậu thắt lại đi." Quản gia nói, đang muốn duỗi tay giúp Long Đình Dạ thắt cà vạt, lại bị anh đột nhiên nâng tay lên ngăn lại.
"Không cần!" Vẻ mặt Long Đình Dạ không thèm để ý nói một câu, khi nói chuyện liền trực tiếp xoay người lên xe.
Thấy thế, trên mặt quản gia và Mạc Tùy đều là một trận biến hóa, hai người nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu..
* * *
Sau khi Long Đình Dạ rời biệt thự lưng chừng núi không bao lâu, Thời Duy Hạ cũng chuẩn bị ra cửa, trực tiếp bảo tài xế của biệt thự đưa cô tới công ty giải trí.
Trên đường tới công ty, Thời Duy Hạ nhận được hai bài hát mới mà Tô Vũ Trạch gửi tới. Cô hơi kinh ngạc, tuy rằng biết tốc độ viết bài hát của Tô Vũ Trạch nhanh chất lượng tốt, nhưng không nghĩ tới nhanh như thế anh ta đã viết xong cho cô.
Mang tai nghe lên, cô ngồi ở trong xe lẳng lặng nghe.
Sau khi nghe xong hai cái âm tần mấy lần, Thời Duy Hạ càng tin tưởng bản thân tìm Tô Vũ Trạch là sự lựa chọn chính xác.
Phong cách hai bài hát đều là kiểu mà Thời Duy Hạ thích, giai điệu yên tĩnh lại du dương, cũng có thể phù hợp với giọng ca đặc sắc của cô mà không phải là đón ý nói hùa theo đại chúng như am nhạc hiện nay.