Thấy cô vẫn luôn xem di động không hề chú ý tới anh đã ra tới, anh không khỏi nhăn lại mi.
Giây tiếp theo, anh giương cằm lên, sau đó chậm rãi mở miệng.
"Lại đây, giúp anh mặc quần áo." Trong giọng nói trầm thấp, mang theo mệnh lệnh quen thuộc.
Thanh âm của anh vang lên, Thời Duy Hạ đang xem di động sửng sốt một chút, cho rằng chính mình nghe lầm.
"Bây giờ em đang bận, anh tự mặc đi!" Cô phiết phiết môi, đáp một câu.
Anh đã lớn như vậy rồi, không biết tự mình mặc quần áo sao, sao lại muốn cô giúp.
Cô vừa nói xong liền cảm giác được bầu không khí xung quanh, mạc danh lạnh xuống.
Theo đó, thanh âm nguy hiểm của người đàn ông vang lên.
"Thời Duy Hạ, đây là em nói, sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ sao?" Long Đình Dạ nheo lại hai tròng mắt, ngữ khí mang theo vài phần không vui chất vấn cô.
Hai ngày trước cô từng lời thề son sắt mà bảo đảm với anh, sẽ nỗ lực làm một Long thái thái, làm tròn bổn phận của một người vợ!
Thanh âm Long Đình Dạ rơi xuống, Thời Duy Hạ hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh không tốt thì không khỏi tặc lưỡi.
Cái mà cô gọi là tròn bổn phận của người vợ, cũng không để chỉ những việc này đi.
Cái cô gọi chính là, sẽ không giống như trước kia xem anh như kẻ thù, hãm hại anh.. Mà là muốn cùng anh chung sống thật tốt.
Chính là không nghĩ tới, người đàn ông này được một tấc lại muốn tiến một thước sai sử cô như vậy.
Quả nhiên người đàn ông bá đạo này không nói lý, vẫn là giống trước kia như đúc.
Nghĩ vậy, Thời Duy Hạ lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó buông điện thoại trên tay xuống, xốc lên chăn đứng dậy.
Thấy cô đứng dậy, sắc mặt Long Đình Dạ mới tốt đẹp lên mấy phần, kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ cô. Anh đứng thẳng người, cùng một đôi chân dài kia, cơ hồ là dáng người hoàn mỹ, phá lệ lóa mắt.
Thời Duy Hạ mang dép lê, xuống giường, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Long Đình Dạ thì dừng bước chân.
Nhìn thoáng qua phía trong cổ áo sơ mi rộng mở của anh lộ ra khuôn ngực rắn chắc, sau đó duỗi tay nghiêm túc giúp anh gài lại nút áo sơmi.
Một nút, hai nút..
Long Đình Dạ thấp con ngươi, nhìn cô nghiêm túc giúp anh gài nút áo, mắt đen lơ đãng lóe lóe..
Ngón tay mềm mại của cô ngẫu nhiên đụng vào ngực anh, lại trêu chọc trái tim anh có chút ngứa, vài lần làm anh muốn cúi đầu hôn cô.
"Được rồi!" Thời Duy Hạ thu hồi tay, vừa lòng nhìn áo sơ mi trắng trên người anh.
Long Đình Dạ nhấp nhấp môi mỏng, sau đó đưa cà vạt trên tay cho cô.
Nhìn anh đưa cà vạt màu đen qua, Thời Duy Hạ có chút khó khăn liếm liếm môi, thành thật nói.
"Cái kia.. em không biết thắt cà vạt."
Cô nhớ trước đây hình như quản gia đã dạy cô thắt cà vạt cho Long Đình Dạ như thế nào, chẳng qua trước kia cô đối với anh chỉ có tràn ngập hận ý, căn bản sẽ không đi học mấy thứ kia cho nên cũng không quá để ý.
Thấy cô cau mày, có vẻ khó khăn, khuôn mặt lạnh lùng của Long Đình Dạ cũng nhu hòa hơn vài phần.
"Anh dạy cho em!" Anh giật giật môi mỏng, thanh âm cũng không tự giác mềm mại hơn ngày thường. Về điểm này, ngay cả bản thân anh cũng không chú ý tới.
Trong khi Thời Duy Hạ còn đang ngạc nhiên, bàn tay to của người đàn ông đã nắm lấy tay cô.
Sau đó.. ngón tay thon dài, câu lấy tay cô.. từng bước, từng bước dạy cô thắt cà vạt.
Thời Duy Hạ lần này cũng không lười biếng mà nghiêm túc nhìn, vẫn chưa chú ý tới, người đàn ông bề ngoài lạnh lẽo này, lúc này ánh mắt lại ôn nhu sắp chảy ra nước.