Trong lòng tôi đã kháng cự tới cực điểm, nhưng tôi càng thấy ghê tởm thì hoa bỉ ngạn kia lại càng chui xuống cổ họng tôi, giống như còn bị cái chân đầy móng vuốt kia chọc xuống sâu hơn…
Tô Mộc vẫn ôm chặt tôi, trán anh ấy đã nổi đầy gân xanh lo lắng. Có lẽ là thấy sắc mặt tôi càng ngày càng kém, anh ấy nhất thời mất đi kiên nhẫn, đưa tay tóm lấy cái đuôi hồ ly đỏ dốc ngược nó lên, hét: “Tại sao còn không lấy ra?”
“Á… Không tốt lắm, đã nuốt xuống, hơn nữa công hiệu cũng bắt đầu có tác dụng…”
“Nuốt xuống ngươi cũng phải lấy ra cho ta! Móc không được thì cắt cổ họng ra! Không thì móc dạ dày ra cho ta! Hôm nay nếu không lấy được hoa bỉ ngạn ra thì tộc hồ tiên của ngươi cũng chỉ còn đường bị diệt tuyệt!” Tô Mộc điên cuồng nói.
Thân thể tôi càng lạnh hơn vì sợ hãi, Tô Mộc không phải đang dùng việc công để báo thù riêng chứ, bởi vì tôi đồng ý gả cho Đường Dũng nên định mổ bụng tôi, ngay cả sống chết của tôi cũng mặc kệ.
Nếu tôi chết có phải anh ấy cũng không đi theo xuống địa ngục?
Tôi sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Cũng may lúc này hoa bỉ ngạn đã đem toàn thân tôi đông cứng lại, ngoại trừ ánh mắt cùng đầu óc có chút tri giác ra thì tôi thậm chí còn không cảm giác được thân thể mình.
Hồ ly đỏ cũng bị bộ dáng điên cuồng của Tô Mộc hù dọa, nó gật đầu liên tục, sau đó lộ ra móng vuốt sắc bén hướng về phía cổ họng của tôi phục vào.
Tôi trơ mắt nhìn cổ họng mình bị mở ra, giống như bị cắt ra vậy, một đường dọc xuống, nhưng thân thể tôi không có chút cảm giác đau đớn này.
Sau khi hồ ly rạch hết thực quản của tôi, mặt nó liền biến sắc, gương mặt cứng đờ quay đầu liếc mắt nhìn Tô Mộc một cái, không đợi Tô Mộc kịp nói gì nó đã biến thành một cơn gió bay đi.
Chỉ tiếc tốc độ của nó không thể nào bằng Tô Mộc được, sắc mặt Tô Mộc xanh mét, giận dữ gầm lớn bắt lấy hồ ly đỏ, dùng sức hất mạnh một cái.
Hồ ly đỏ trong nháy mắt như diều đứt dây, bay ngang qua động đập mạnh vào mặt tường.
Lúc này tôi vẫn chỉ cảm thấy sự băng giá trong bụng tùy ý lan truyền khắp cơ thể, thậm chí ngay cả mắt tôi cũng bị đông cứng không cách nào chuyển động, cảnh tượng trước mắt trắng xóa giống như tôi tiến vào một không gian không nhiễm một hạt bụi.