Tám giờ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Ánh đèn nhiều màu chiếu rọi khiến cho người trong sàn nhảy rực rỡ lạ thường.
Nghe thấy tiếng nhạc nổi lên, Dung Thành hơi động lòng: “Đàn anh, chúng ta cũng xuống chơi đi.”
Kỷ Nhiên không muốn làm cậu ta mất hứng, gật đầu đồng ý.
Hai người sóng vai đi xuống phòng tiệc.
Lúc này trong phòng tiệc đã tụ tập rất nhiều khách khứa, trên mặt mỗi người đều đeo mặt nạ.
Ở nơi này, có thể tùy ý vui chơi, không ai biết người sau mặt nạ là ai.
Dưới sự dẫn dắt của âm nhạc, Kỷ Nhiên dần dần thả lòng, vui cười nói chuyện với Dung Thành bên trong sàn nhảy.
“Đàn anh, còn nhớ bữa tiệc cuối năm năm ngoái không? Điệu nhảy của anh thật sự khiến người ta nhớ mãi không quên. Có người quay video up lên diễn đàn, chỉ trong một đêm, lượt xem đã vọt lên vị trí thứ nhất.”
Từ ngày đầu tiên Dung Thành đến trường, vẫn luôn nghe người ta bàn tán về Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên ưu tú cỡ nào, toàn bộ người của đại học A đều biết.
Đáng tiếc, một Alpha tốt như vậy lại ở bên một Alpha khác.
Nếu như hai người yêu thương lẫn nhau thì cũng thôi đi, quan trọng là, Dạ Lăng Hàn là một tên cặn bã, đối với Kỷ Nhiên cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.
Đối với sự tích vẻ vang trong trường, Kỷ Nhiên không để ý mỉm cười, nhếch môi mà không nói gì.
Bầu không khí trong sàn nhảy rất tốt, hai người đều không chú ý thấy, Cam Nhuệ cũng nắm tay Dạ Lăng Hàn đi vào trong sàn nhảy.
“Cậu Dạ, tôi nghe nói anh nhảy điệu Waltz vô cùng đẹp.”
Trong ánh mắt dưới mặt nạ của Cam Nhuệ tràn đầy khen ngợi.
Dạ Lăng Hàn không trả lời, có vẻ không quan tâm.
Bữa tiệc thế này khiến anh nhớ tới điệu nhảy của Kỷ Nhiên ở bữa tiệc cuối năm của đại học A kia.
Điệu nhảy kia khiến toàn bộ người có mặt bùng nổ, tiếng hét chói tai dưới sân khấu gần như muốn lật tung xà nhà trong sảnh biểu diễn.
Kỷ Nhiên giống như yêu tinh quyến rũ hồn phách tất cả mọi người.
Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, Dạ Lăng Hàn hơi thất thần.
Bước nhảy chợt loạn, một chân giẫm lên trên mu bàn chân Cam Nhuệ.
Cam Nhuệ bị đau kêu lên một tiếng, nhắc nhở: “Cậu Dạ, cậu thất thần rồi.” Dạ Lăng Hàn nghe vậy thì hoàn hồn, tìm lại bước nhảy.
Trong lúc lơ đãng, anh nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Ánh mắt chấn động, đẩy người đang nhảy trước người ra, muốn nhìn cho kỹ càng, nhưng lại đột nhiên không thấy bóng hình kia đâu nữa.
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm tay, trong lòng thoáng xẹt qua mất mát.
Trong nháy mắt vừa rồi, anh cho rằng mình đã nhìn thấy Kỷ Nhiên.
Mặc dù không muốn thừa nhận tầm ảnh hưởng của Kỷ Nhiên đối với mình, nhưng vẫn sẽ vì một bóng hình tương tự mà đánh mất lý trí.
Trong khoảnh khắc đó, không chỉ Dạ Lăng Hàn cho rằng mình nhìn thấy Kỷ Nhiên, mà thật ra Kỷ Nhiên cũng nhìn thấy Dạ Lăng Hàn.
Đeo mặt nạ, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng Kỷ Nhiên liếc một cái là nhận ra Dạ Lăng Hàn.
Đây là bạn trai cũ cậu yêu thương và ở cùng bốn năm, không thể nào nhận lầm được.
Kỷ Nhiên lập tức hoảng hốt, cậu run giọng nói với Dung Thành: “Dạ Lăng Hàn đang ở nơi này!”
“Không thể nào!” Dung Thành thất thanh: “Sao anh ta lại đến Đồng Thành?”
“Chắc chắn trăm phần trăm, tôi vừa nhìn thấy anh ta.”
Khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ của Kỷ Nhiên hoàn toàn trắng bệch.
Tháng ngày thê thảm bị giam trong biệt thự thoáng hiện trong đầu.
Không thể để Dạ Lăng Hàn phát hiện!
Cậu không muốn sống cuộc sống như chim hoàng yến nữa.
Kỷ Nhiên nắm chặt cánh tay của Dung Thành, hốt hoảng nói: “Bây giờ chúng ta đi luôn.”
Dung Thành gật đầu, nhắm chuẩn cơ hội, nhân lúc sàn nhảy nhiều người, kéo Kỷ Nhiên lặng lẽ ra ngoài.
Vừa đi được mấy bước, một mùi thơm ngát từ đằng sau truyền đến, khoảnh khắc ngửi thấy mùi thơm này, trái tim cậu ta lập tức bị hấp dẫn.
Mùi hương rất thơm, ngọt ngào mà mê người, đó là mùi pheromone thuộc về Omega.
Có Omega phát tình vào lúc này!
Mùi thơm càng ngày càng nồng nặc, hô hấp của Dung Thành cũng càng ngày càng gấp rút.
Alpha và Beta xung quanh đều ngửi thấy, chỉ thoáng chốc, trong sàn nhảy nhốn nháo không thôi.