Cam Nhuệ đi tới, khoác lên cánh tay Dạ Lăng Hàn, ghé mắt mỉm cười nói: “Cậu Dạ, cảm ơn anh có thể đi tham gia bữa tiệc cùng tôi.”
“Cậu vui vẻ là được!” Dạ Lăng Hàn mỉm cười, nhưng nụ cười rất nhạt, căn bản không chạm đến đáy mắt.
Cam Nhuệ làm như không nhìn thấy qua loa lấy lệ của anh, vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, trông vẻ rất hào hứng: “Nghe nói trong bữa tiệc có rất nhiều tiết mục thú vị, chúng ta có thể đi thử một chút.”
Dạ Lăng Hàn không hứng thú gì, nhưng vẫn nói: “Có thể.”
Hai người giao vé vào cho bồi bàn, được bồi bàn dẫn đi vào thang máy.
Kỷ Nhiên đột nhiên rời đi khiến Dạ Lăng Hàn rất tức giận, trắng trợn lùng bắt ở thủ đô nhưng không có kết quả, bị Dạ Vân Bình khiển trách, đồng thời ra lệnh ép anh rút vệ sĩ ở nhà ga và sân bay về.
Dạ Vân Bình nhốt Dạ Lăng Hàn trong nhà rất nhiều ngày,
Trong thời gian này, Cam Nhuệ phát tình.
Nhưng Dạ Lăng Hàn không đánh dấu cậu ta, có điều anh đã đồng ý thử bắt đầu với Cam Nhuệ.
Lần này đi cùng Cam Nhuệ đến Đồng Thành tham gia tiệc rượu, cũng coi như bày tỏ thái độ của mình với cuộc hôn nhân này.
Dù sao thế lực của nhà họ Cam ở thủ đô cũng to lớn, nếu như Cam Nhuệ có thể trở thành gia chủ nhà họ Cam, sẽ có trợ giúp rất lớn cho phát triển sau này của nhà họ Dạ.
Cam Nhuệ là một Omega rất đẹp, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục tốt đẹp khiến toàn thân cậu ta tỏa ra kiêu ngạo và nhã nhặn.
Quan trọng là, cậu ta rất dịu dàng nghe lời, lúc nói chuyện luôn mỉm cười, sẽ nhìn thẳng vào mắt đối phương, cho người ta cảm giác vô cùng được coi trọng.
Khoảng thời gian ở chung này khiến Dạ Lăng Hàn cảm thấy, Cam Nhuệ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, tốt hơn Kỷ Nhiên chỉ biết đối nghịch với mình rất nhiều.
Lấy cậu ta về nhà làm mợ chủ, sinh con dưỡng cái cho mình cũng không tệ.
Dựa vào điều kiện của anh, muốn cái gì mà không thể chiếm được? Cần gì phải lãng phí thời gian trên người Kỷ Nhiên? Cưới một Kỷ Nhiên vừa bướng bỉnh vừa nóng nảy lại không thể sinh con, còn không bằng cưới Omega vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như Cam Nhuệ này.
Kỷ Nhiên và Dung Thành không hề hay biết sự xuất hiện đột ngột của Dạ Lăng Hàn, sau khi hai người tiến vào phòng tiệc thì đứng trên sân thượng nói chuyện phiếm.
Đồng Thành cũng giống như thủ đô, bốn mùa rõ ràng, vào mùa thu, dãy núi được phủ lớp lá phong đỏ rực.
Dung Thành chỉ vào núi non liên miên trùng điệp cách đó không xa, nói với Kỷ Nhiên bên cạnh: “Đàn anh, phía trước chính là núi Lăng Tiêu, nghe nói lá phong ở nơi đó rất đẹp. Ngày mai chúng ta leo núi, anh cảm thấy được không?”
“Tôi vẫn không muốn lộ mặt, như vậy sẽ tốt hơn.”
Thủ đoạn của Dạ Lăng Hàn rất tàn nhẫn, chắc chắn mình im hơi lặng tiếng biến mất thế này sẽ chọc giận anh, Kỷ Nhiên không muốn liên lụy đến Dung Thành.
“Dạ Lăng Hàn sẽ không bắt anh nữa, bây giờ anh ta đang bận yêu đương với cậu chủ nhà họ Cam rồi.”
Tính cách Dung Thành hoạt bát, nói thẳng ra luôn, khi nói câu này căn bản không suy nghĩ, hoàn toàn là muốn nói gì thì nói nấy.
Nhưng nói xong rồi cậu ta mới nhận ra không đúng, trên mặt tràn đầy hoảng hốt, giải thích: “Đàn anh… em… em không có ý gì khác."
Kỷ Nhiên cong môi cười: “Tôi không có ý trách cậu. Dạ Lăng Hàn đã sớm đính hôn với Cam Nhuệ, việc này ai ai cũng biết. Tôi và anh ta đã chia tay! Đường ai nấy đi, hai bên vui vẻ, không phải như vậy rất tốt sao?”
“Đàn anh, anh có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi!” Dung Thành nói: “Chân trời vô số hoa thơm, cớ gì phải đơn phương một nhành hoa. Sau khi rời khỏi Dạ Lăng Hàn, anh sẽ phát hiện trên thế giới này còn rất nhiều tốt.”
Đúng vậy! Không chỉ rất nhiều người tốt, mà còn rất nhiều cảnh vật xinh đẹp.
Kỷ Nhiên nghĩ tới mấy ngày nay mình tuyệt thực tìm đến cái chết, đột nhiên phát hiện mình đúng là ngu ngốc.
Không gì hạnh phúc hơn còn sống.
Chỉ có còn sống, mới có hi vọng!