Mấy năm nay, Kỷ Nhiên thật sự rất mệt mỏi.
Cha mẹ giống như quỷ hút máu, muốn hút hết tất cả giá trị của cậu.
Không ngừng khắc khẩu và uy hϊếp khiến cậu vô cùng tuyệt vọng, giống như vĩnh viễn không thể thoát khỏi gia đình vô tình như vậy.
Nghe mẹ gào thét, nghe cha khiển trách, thần kinh Kỷ Nhiên như chết lặng, mặt không đổi sắc đứng ở nơi đó.
“Là một người con trai, anh nên hiếu thuận cha mẹ. Là một người anh trai, anh nên chăm sóc em trai. Anh đi theo bên cạnh cậu Dạ nhiều năm như vậy, anh có thể không có tiền sao? Chỉ là anh không muốn tiêu cho chúng tôi thôi.”
Lý Tuệ Cầm dí đầu ngón tay lên trán Kỷ Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính mình cơm ngon áo đẹp, ăn mặc xa hoa, lại để cha mẹ và em trai chịu khổ chịu tội. Anh làm như vậy không sợ bị thiên lôi đánh chết sao?”
Kỷ Nhiên bị dí lùi về sau một bước, sau khi đứng vững, thản nhiên nói: “Con thật sự không có tiền.”
Bốn năm ở cùng Dạ Lăng Hàn này, cậu không tiêu một xu nào của Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn cũng không chủ động cho cậu tiền.
Kỷ Nhiên cảm thấy, đã là tình yêu bình đẳng, vậy cũng không nên ngửa tay xin tiền.
Dù có những khoảng thời gian sống rất khổ cực, cậu vẫn không mở miệng xin một đồng nào của Dạ Lăng Hàn.
Tiền đưa cho trong nhà đều là cậu làm thiết kế kiếm ra, hoặc là làm diễn viên tạm thời trong studio kiếm được.
Tiền đều là tích góp từng chút từng chút, trong tay dư dả thì mua cổ phiếu, đi đầu tư.
Vốn dĩ trong tay có tài sản chục triệu, lại bị cha mẹ thua hết.
Đối mặt với cố tình gây sự của cha mẹ, Kỷ Nhiên chỉ có một câu ‘con không có tiền’.
Bây giờ cậu bị Dạ Lăng Hàn giam cầm, không cách nào đi kiếm tiền nữa.
Mà cho dù có cách, cậu cũng không muốn tiêu một đồng nào cho cái nhà này nữa: “Anh… anh là đồ bất hiếu.”
Lý Tuệ Cầm nào đấm nào đá, Kỷ Nhiên lại không nhúc nhích, đứng đó tùy bà ta đánh đập mắng mỏ.
Thấy Kỷ Nhiên thật sự hạ quyết tâm không đưa tiền, Lý Tuệ Cầm hơi hoảng sợ, bà ta nhìn về phía Kỷ Tông Quốc, khóc lóc kể lể: “Ông xem thứ đồ vong ân phụ nghĩa này đi!”
“Kỷ Nhiên, hôm nay anh không lấy ra năm triệu, tôi sẽ cắt đứt quan hệ cha con với anh.”
Kỷ Tông Quốc dùng việc cắt đứt quan hệ để uy hϊếp Kỷ Nhiên, nào ngờ Kỷ Nhiên lại nói: “Vậy thì cắt đứt quan hệ đi!”
Kỷ Tông Quốc trợn to hai mắt, trên mặt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi: “Anh… anh nói cái gì?”
“Vậy thì cắt đứt quan hệ đi!” Kỷ Nhiên nói lại, giọng điệu vô cùng kiên định.
“Trước khi cha mẹ về hưu, con sẽ không cho trong nhà một đồng nào nữa. Tiền của con cũng không phải gió lớn thổi tới, đều là tiền mồ hôi nước mắt của con, con sẽ không để cha mẹ tiếp tục hoang phí số tiền này. Muốn sống tốt, muốn mua nhà, vậy cha mẹ tự dựa vào bản thân đi. Con không có nghĩa vụ thanh toán cho lòng tham không đáy của cha mẹ.”
Kỷ Nhiên không muốn tiếp tục dung túng cha mẹ tiêu xài hoang phí như thế này nữa, cậu cũng không muốn làm cây ATM cho nhà mình nữa.
Cùng là con trai, vì sao cha mẹ luôn thiên vị em trai?
Vì sao không thể suy nghĩ cho cậu?
Kỷ Tông Quốc hoàn toàn không ngờ Kỷ Nhiên sẽ thật sự muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, không có Kỷ Nhiên, về sau đi đâu đòi tiền?
Không được, tuyệt đối không thể để cậu dễ dàng như vậy!
Kỷ Tông Quốc tức đến run rẩy cả người, giơ tay tát lên trên mặt Kỷ Nhiên: “Tôi và mẹ anh sinh ra anh nuôi lớn anh, bây giờ anh trưởng thành rồi, cánh cứng cáp rồi nên muốn đá chúng tôi đi phải không. Tôi nói cho anh biết, cửa sổ cũng không có đâu! Không lấy ra hai mươi triệu, đừng hòng cắt đứt quan hệ. Không cho tiền, ngày mai tôi và mẹ anh đến trường học tìm hiệu trưởng.”
“Đúng!” Lý Tuệ Cầm phụ họa hùa theo: “Chúng tôi sẽ tìm hiệu trưởng, còn tìm cả cậu Dạ. Nói cho cậu Dạ biết anh là thứ đồ gì, để cậu ta đá anh! Tôi xem anh còn hống hách thế nào nữa!”
Nhìn sắc mặt xấu xí của cha mẹ, Kỷ Nhiên lần nữa nghi ngờ, rốt cuộc cậu có phải con ruột hay không?