Ngày hôm nay, Kỷ Nhiên vừa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng la hét ồn ào từ ngoài cửa truyền đến, mơ hồ nghe thấy có người gọi tên cậu.
Đi xuống tầng dưới, nhìn thấy hai người hầu đang đứng trước cửa chính tranh luận với người bên ngoài.
“Cậu Dạ đã dặn dò, người ngoài không được đi vào, mời hai vị trở về cho!”
“Mau tránh ra cho tôi, anh chỉ là chó giữ nhà. Con trai tôi ở trong này, nó là chủ nhân của căn biệt thự này, là người cậu Dạ cưng chiều tận đáy lòng. Chúng tôi chính là cha mẹ của nó, anh dựa vào cái gì không cho chúng tôi tiến vào?”
“Nhiên Nhiên, mau mở cửa cho cha mẹ vào! Mẹ là mẹ con! Mẹ và cha con đến thăm con.”
Nghe được tiếng nói này, Kỷ Nhiên cau mày lại, vừa định quay đầu lên tầng, Lý Tuệ Cầm và Kỷ Tông Quốc đã nhìn thấy cậu, lập tức thoát khỏi ngăn cản của người hầu, bước nhanh đến bên cạnh Kỷ Nhiên.
“Nhiên Nhiên!” Lý Tuệ Cầm giữ chặt lấy cánh tay Kỷ Nhiên, tỏ vẻ oán trách nhìn cậu: “Sao con lại không để ý đến mẹ? Còn giận mẹ sao? Chuyện lần trước là mẹ không đúng, mẹ thật sự không đánh bạc nữa.”
Lý Tuệ Cầm ham mê cờ bạc, hai tháng trước đánh thua hai mươi triệu, vay nặng lãi tìm đến cửa, chặn Kỷ Nhiên trước trường học ép cậu trả tiền.
Nếu không phải Kỷ Nhiên vừa học vừa làm thiết kế kiếm được ít tiền, sau đó đầu tư chứng khoán lãi gấp mấy lần, cậu căn bản không trả nổi hai mươi triệu.
Mới trả xong số tiền kia, Kỷ Tông Quốc lại ép cậu mua nhà họ em trai.
Một căn nhà ba triệu khiến Kỷ Nhiên vét hết vốn liếng cũng không ra.
Cậu nào có nhiều tiền như vậy?
Kỷ Tông Quốc tuyên bố, không bỏ tiền thì đoạn tuyệt quan hệ.
Dưới cơn nóng giận, Kỷ Nhiên không về nhà nữa.
Từ khi lên đại học năm mười tám tuổi, Kỷ Nhiên đã ở bên ngoài làm công kiếm tiền.
Công việc khổ cực mệt nhọc nào cậu cũng từng làm rồi, toàn bộ tiền kiếm được đều trợ cấp cho gia đình.
Học phí, chi tiêu hàng ngày, rồi cả tiền năm ngoái mua chiếc xe giá một triệu kia của em trai, tất cả đều là cậu gánh vác.
Nhiều năm như vậy, Kỷ Nhiên mang tất cả tiền của mình trợ cấp cho gia đình, cậu thật sự không có tiền.
“Kỷ Nhiên, thấy tôi và mẹ anh cũng không thèm chào hỏi, đây là thái độ gì?”
Thấy Kỷ Nhiên lạnh lùng với bọn họ, Kỷ Tông Quốc rất tức giận, chỉ thẳng vào mũi Kỷ Nhiên mắng: “Anh là thứ đồ không có lương tâm, nhiều ngày như vậy cũng không về nhà. Uổng công tôi và mẹ anh nuôi anh, lại nuôi phải thứ nghiệt chủng vong ân phụ nghĩa.”
“Cha, mẹ, nếu như cha mẹ đến đòi tiền, con thật sự không có tiền.” Giọng điệu của Kỷ Nhiên rất lạnh nhạt, càng nhiều hơn chính là mỏi mệt.
“Anh ở nhà đẹp như vậy mà còn dám nói mình không có tiền?” Kỷ Tông Quốc không tin, ngước mắt nói: “Anh không có tiền, nhưng chắc chắn cậu Dạ có tiền. Không phải anh qua lại với cậu ta sao? Anh đòi tiền cậu ta, nhà họ Dạ có tiền như vậy, anh mở miệng xin cậu ta mấy triệu, chắc chắn cậu ta sẽ cho anh.”
“Con sẽ không tìm Dạ Lăng Hàn xin tiền.” Giọng điệu của Kỷ Nhiên rất cứng rắn, cậu xin ai cũng sẽ không xin Dạ Lăng Hàn.
“Em trai con sắp kết hôn rồi! Không thể sống trong căn nhà nhỏ này! Căn nhà kia chỉ hơn ba triệu, rất rẻ, con hoàn toàn có thể lấy ra số tiền đó.” Lý Tuệ Cầm lôi kéo cánh tay Kỷ Nhiên: “Mau lấy tiền ra, đừng giấu giếm nữa, tiền của con không tiêu cho gia đình, con còn định tiêu cho ai?”
Kỷ Nhiên hất tay bà ta ra: “Em trai con kết hôn, mua phòng là chuyện của riêng cậu ta, không liên quan đến con, cần tiền, tự cậu ta đi kiếm.”
“Anh… anh anh anh…” Lý Tuệ Cầm chỉ vào Kỷ Nhiên, tức giận nói: “Sao em trai anh có thể ra ngoài làm việc? Làm việc khổ cực như vậy, nó nên ở trong nhà hưởng thụ mới đúng. Trái lại là anh đấy, tôi một tay phân một tay nướ© ŧıểυ nuôi anh trưởng thành, dựa vào cái gì anh kiếm được tiền mà không cho chúng tôi tiêu. Anh có nghĩa vụ, cũng có trách nhiệm, anh không đưa tiền, tôi sẽ đến tòa án kiện anh.”