Lê Tiêu lắc bình tiền lẻ vang lên leng keng, có chút ghen tị nói: "Sao không hào phóng với cha con như thế hả?"
An An lấy lòng cười với anh, "Con cũng hào phóng mà, con sẽ tiếp tục tích cóp, chờ cha tổ chức sinh nhật, lại mua quà cho cha."
"Vậy còn tạm được."
Có điều sau đó An An phát hiện, cha quả thực mua đồ chơi của con trai cho Nhạc Nhạc, nhưng mua loại xe đẩy và xếp gỗ dành cho trẻ nhỏ hai ba tuổi, nhưng Nhạc Nhạc còn lớn hơn cô bé một tuổi.
Nhạc Nhạc gửi ảnh cho cô bé, còn nói rất thích.
Những thứ đó vừa nhìn đã thấy không đáng tiền gì, An An hỏi cha đòi tiền còn dư, vẻ mặt Lê Tiêu vô tội, "Cha đều chọn đồ đắt tiền mà mua, bản thân còn bù vào một ít đấy, con cho rằng cước phí bưu điện không cần tiền à?"
An An như tin như không liếc mắt nhìn anh, nghi ngờ anh đang nói dối, nhưng lại không có chứng cứ, cuối cùng quyết định sau này cứ tìm mẹ.
Cha quá lừa người.
Trường học An An thông báo đi học trễ một tuần, bởi vì có giáo viên quê ở ngoài tỉnh, không về kịp ngay.
Qua hết năm An An mười tuổi, đời trước sinh mệnh của cô bé lặng im trong một năm này.
Giang Nhu cảm thấy lần này sẽ khác, mình và Lê Tiêu đều tốt, còn thường xuyên dạy cô bé bị bắt nạt phải phản kháng.
Cô bé có một gia đình hạnh phúc, không có ai cười nhạo xuất thân của cô bé, càng không có người xem thường cô bé.
Chỉ là khiến Giang Nhu không nghĩ tới chính là, trong âm thầm, An An dường như phải trải qua một hồi đau khổ.
An An đi học còn chưa bao lâu, đã trở nên không vui.
Giang Nhu và Lê Tiêu bình thường đều bận bịu, ban đầu không chú ý, có một buổi tối nọ Giang Nhu kể chuyện cho An An, nói một lúc An An đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, cha với mẹ tới với nhau thế nào?"
Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng cô bé chỉ hiếu kỳ chuyện tình cảm của cha mẹ, mặt dày nói: "Cha con theo đuổi mẹ."
"Theo đuổi bao lâu nhỉ?"
Giang Nhu không hề trả lời, mà hỏi: "Làm sao vậy?"
An An không nói, phồng mặt, cuối cùng vẻ mặt phiền muộn nói: "Mẹ, có người thích con."
Giang Nhu nhìn cô bé không lên tiếng, chờ cô bé nói tiếp.
An An không quá vui vẻ mím môi, "Trước đây cũng có người thích con, còn lén lút nhét thư tình cho con, nhưng con nói với người ta rõ ràng là xong."
"Nhưng lần này trong trường học có một nam sinh chuyển đến, học lớp năm, khai giảng nhìn thấy con sau đó thì nói thích con, còn bảo con làm bạn gái anh ta, con không đồng ý, thế là mỗi ngày tan học anh ta luôn tới tìm con, cứ đứng mãi ở cửa lớp chúng con, con cũng không dám đi vệ sinh."
"Giáo viên còn mắng con một trận, nói không có lửa làm sao có khói, nói tại sao anh ta thích con mà không thích người khác? Nhất định là con làm gì đó."
Nói tới đây, nước mắt tuôn trào, cô bé cảm thấy rất oan ức.
Giang Nhu nhíu mày, "Là thầy Âu Dương sao?"
An An lắc đầu, "Không phải, là giáo viên mới của trường học, thầy Âu Dương còn chưa tới, thầy ấy xin nghỉ."
Cô bé ôm chặt lấy Giang Nhu, "Mẹ, con rất sợ, bọn họ nói gia đình của nam sinh đó rất giàu, còn quyên góp một tòa nhà cho trường học, con không biết làm sao bây giờ."
Giang Nhu cũng ôm cô bé, "Sợ cái gì? Nhà chúng ta cũng có tiền, toàn bộ thế giới cũng không phải chỉ có một trường học, ngày mai mẹ xin nghỉ một ngày, tới trường với cha con, xem kẻ nào không cần mặt mũi bắt nạt con gái mẹ."
An An lo lắng nhìn Giang Nhu một chút, "Thật sự không có chuyện gì sao? Con sợ có ảnh hưởng công ty của cha."
"Có ảnh hưởng cũng không sợ, ngược lại chúng ta kiếm được nhiều tiền rồi, cho dù sau này cha con không mở công ty, cũng đủ chúng ta ăn ba đời, đến lúc đó mỗi ngày đều dẫn con ra ngoài chơi."
An An nghe xong nín khóc, mỉm cười.
Giang Nhu đắp kín mền cho cô bé, sờ khuôn mặt mập mạp non mềm của cô bé, ảo não vì đã khai giảng nửa tháng, bây giờ mới biết việc này.
Vẻ ngoài của An An giống Lê Tiêu, ngũ quan tinh xảo, vóc dáng cao ráo, da dẻ thì lại như Giang Nhu, vừa trắng vừa mềm, mới mười tuổi cô bé đã vô cùng rực rỡ, động lòng người.
Chỉ là trước đây nghĩ học phí trường quốc tế đắt, có giáo viên phụ trách, sẽ không cần lo lắng, không nghĩ tới cũng sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
Sau khi Giang Nhu dỗ cô bé ngủ rồi, trở về nói việc này với Lê Tiêu. Lê Tiêu đang dang tay ôm Giang Nhu, nghe nói như thế, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.
Trực tiếp chửi bậy, "Đệt, giáo viên đó nói như vậy thật à? Ngày mai ông đây phải hỏi thẳng mặt, sao con gái anh lại không có lửa làm sao có khói hả?"