Chu Kiến ngồi rồi đi ngay, trước khi đi cho An An một túi lì xì đỏ thẫm.
An An ôm đồ ăn vặt uất ức ngồi bên cạnh cha, không nhịn được hỏi: "Cha, sao vừa nãy cha không giúp con?"
Lê Tiêu nhìn cô bé một cái, sắc mặt bình tĩnh nói: "Cha và mẹ của con là người thân của con, vì thế bình thường cha mẹ đồng ý, tôn trọng ý nghĩ của con, cảm thấy hợp lý thì cha mẹ sẽ nghe theo, nhưng người khác thì không giống, bọn họ không quen không biết con, dựa vào cái gì phải nghe con?"
"Con cảm thấy chim sẻ đáng thương, bọn họ không nhìn thấy, ở trong mắt bọn họ, chim sẻ và gà vịt không khác nhau gì cả."
"Con phải học tôn trọng ý nghĩ của người khác, con có thể yêu cầu mình như thế, nhưng không thể ép người khác, bên ngoài còn có người ăn thịt chó và thịt thỏ, chẳng lẽ con đều muốn ngăn cản hết sao?"
"Khi cha còn bé nghèo đến mức không có ăn, cũng từng ăn chim sẻ và thỏ, con phải làm sao?"
Giang Nhu đi ra khỏi phòng bếp thì nghe thấy lời nói này.
Trước đây cô từng thương lượng với Lê Tiêu, lúc dạy con trẻ cố gắng chung một chiến tuyến, cho dù có bất đồng, cũng sẽ không biểu hiện ở ngay trước mặt đứa nhỏ.
Giang Nhu bưng dâu tây và táo đã rửa sạch, hỏi một câu, "Chu Kiến đi rồi à?"
Lê Tiêu ừ một tiếng, "Nó còn có việc."
Giang Nhu gật đầu, đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống, đặt cái dĩa ở trên khay trà, cầm lấy điều khiển từ xa xem ti vi.
An An nghiêng đầu qua nhìn Lê Tiêu, "Cha, không có cách khác sao?"
Lê Tiêu nhíu mày, "Được rồi, cha sẽ dạy con một chiêu, thực ra cách vừa nãy của con cũng rất tốt, nhưng con làm không đúng, con lấy đồ ăn vặt ra là thứ mình thích, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều thích ăn đồ ăn vặt như con, những món đồ ăn vặt này rất có thể nhà bọn họ cũng có, bởi vậy không phải tất cả mọi người đều nghe lời con, nếu con muốn đạt được mục đích, phải lấy ra thứ bọn họ thích."
"Vậy cái gì là thứ bọn họ thích?"
Lê Tiêu nhún vai một cái, "Cha làm sao biết? Cha lại không chơi với chúng nó."
An An nhíu mày, dường như rơi vào trong trầm tư, cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên ánh mắt sáng lên nói: "Anh Chu Hồng chơi với bọn họ, anh ấy chắc chắn biết, con đi hỏi anh Chu Hồng."
Lê Tiêu nở nụ cười, "Vẫn không tính là quá ngốc."
An An mau chóng đi ra ngoài.
Người vừa đi, Lê Tiêu trực tiếp nằm xuống, khoác đầu lên đùi Giang Nhu, còn há to miệng muốn cô đút cho mình ăn.
Giang Nhu nở nụ cười, đút một quả dâu tây cho anh.
Lê Tiêu xem ti vi nói: "Con gái anh cái gì cũng tốt, chỉ là quá yếu lòng."
Giang Nhu lại đút anh một miếng táo, "Có gì không tốt? Mỗi người một tính, ngược lại anh còn trẻ, cho dù sau này con bé lớn lên không thích làm ăn, anh cũng có thể dạy cháu ngoại."
Lê Tiêu suy nghĩ một chút, nở nụ cười, "Cũng đúng, anh thấy đứa bé Nhạc Nhạc đó cũng không tệ."
"…"
Giang Nhu cũng chỉ đùa giỡn một chút, không nghĩ tới anh còn tưởng là thật, đẩy anh một cái, "Đầu óc anh nghĩ cái gì vậy? Bọn nó mới bao lớn? Sau này lớn lên thay đổi rất nhiều, không cho nghĩ mấy thứ lung tung này nữa."
"Lại nói, bây giờ Nhạc Nhạc ở nước ngoài, còn chưa chắc chắn trở về."
Sức khỏe ông chủ Du có hơi không tốt, tạm thời chuyển tới nước ngoài dưỡng bệnh, Nhạc Nhạc cũng đi theo.
Có lẽ đời trước ông chủ Du một lòng nghĩ đến việc tìm con trai, vì thế bỏ quên cái khác, đời này không có những chuyện kia, ngược lại bệnh cũ lúc còn trẻ tích tụ đều bộc phát ra.
Năm ngoái hôm chia tay, An An còn lén khóc.
"Tại sao chưa về? Sản nghiệp nhà bọn họ đều ở đây, đi cũng không đi được, qua mấy năm cũng trở về thôi."
Giữa trưa Nhạc Nhạc gọi điện thoại tới.
An An không tìm được đám Chu Hồng, khi trở về rất đau lòng, Nhạc Nhạc gọi điện thoại cho cô bé, cô bé lập tức nói việc này với cậu.
Nhạc Nhạc vội vàng an ủi cô bé ở trong điện thoại, không muốn cô bé khổ sở, còn nói gửi cho cô bé thứ tốt.
Cúp điện thoại, An An cũng đòi gửi đồ cho Nhạc Nhạc.
Sau đó lại thấy cô bé sức sống tràn đầy chạy lên lầu về phòng của mình tìm kiếm, qua rất lâu, ôm một đống đồ đi xuống, có vở có truyện manga, còn có thỏ trắng cô bé thích nhất.
Cuối cùng lấy tiền lẻ mình tích góp đã lâu, kín đáo đưa cho cha, để Lê Tiêu mua đồ chơi dành cho con trai tặng Nhạc Nhạc giúp cô bé.
Vừa nãy cha dạy cô bé, tặng quà cho người ta phải tặng món người khác thích, không phải thứ mình thích.