Tôi là Diệp Lôi Linh, mẹ tôi họ Trương, trong thôn vẫn luôn có một truyền thuyết ghê rợn, nói cả nhà Trương gia chúng tôi chết ở vườn chè. Lần này mẹ dứt khoát chuyển về ở gần vườn chè, có lẽ là vì cái truyền thuyết quỷ dị kia. Hôm đó, cuối cùng tôi cũng gặp được "Vườn chè tử vong" trong truyền thuyết. Ở giữa vườn chè tử vong có một ngôi nhà thần bí, căn nhà đó không có cửa sổ, cửa chính cũng bị đóng kín mít, có vài lần vì tò mò nên tôi cố ý tới đó xem thử, loáng thoáng nghe được tiếng mở chốt cửa làm bằng gỗ ngày xưa. Căn nhà đó đối với tôi có một dụ hoặc rất lớn nhưng mỗi khi tôi tới gần cửa liền nghe thấy tiếng mẹ mắng.
Từ hồi về quê, mẹ liền trở nên kỳ lạ. Mỗi tối đều dặn dò tôi khoá chặt cửa phòng, không được ra ngoài. Có lẽ là do tôi sợ vườn chè tử vong nên từ khi nhìn thấy căn nhà đó, tôi liền bắt đầu gặp ác mộng. Tôi mơ thấy: Tôi đứng ở trước cửa ngôi nhà đó, nhìn xuyên qua cánh cửa, tôi thấy một chiếc quan tài đen ngòm, sau đó chiếc quan tài từ từ di chuyển, phát ra những âm thanh "Ầm ầm, ầm ầm".
Tôi hít sâu một hơi, trái tim hoảng loạn đập liên hồi. Bỗng nhiên, một con ma toàn thân dính đầy máu tươi cười khanh khách, bò từ trong quan tài ra. Tôi không dám tin vào hai mắt mình. Tôi che miệng lại, để không phát ra tiếng. Ngay sau đó, hắn ôm một tân nương tử mặc y phục đỏ thẫm, chậm rãi ngồi dậy. Hắn nhìn tôi, ánh mắt nóng rực, khóe miệng nở một nụ cười tà mị. Tôi bị dọa sợ, ngã phịch xuống mặt đất.
Bình luận truyện