Trong nháy mắt, mặt Hạ Khải Phong đã đen lại, ánh mắt tràn đầy sát khí, tôi hoảng sợ, cuống quýt rút tay về, đứng ở giữa hai người, nghiêm túc giới thiệu Liên Kiều Sinh với Hạ Khải Phong: "Hắn là một cô nhi, vì không có nhà nên ở lại ký túc xá. Hắn giống như anh trai của tôi vậy, nếu ai dám làm hại hắn? Tôi nhất định sẽ liều mạng với người đó. Cũng như, nếu ai làm hại tôi, dù có phải trả bất cứ giá nào hắn cũng sẽ liều mạng bảo vệ tôi."
Ý tứ của tôi rất rõ ràng, hi vọng Hạ Khải Phong có thể nể mặt tôi mà tha cho nước mũi.
Nước mũi đối với tôi thật sự rất quan trọng.
"Nước mũi, tôi nói có đúng hay không?" Tôi quay đầu lại hỏi Liên Kiều Sinh.
Liên Kiều Sinh ưỡn ngực, ôm vai tôi, khí phách nói: "Đó là dĩ nhiên, Lôi Lôi là hạnh phúc của tôi, sự an toàn của Lôi Lôi so với tôi còn quan trọng hơn, cô ấy sống tốt thì tôi cũng mới tốt."
Tôi khẩn trương nhìn qua Hạ Khải Phong, tuy rằng hắn không có biểu hiện gì tức giận, nhưng cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay Liên Kiều Sinh đang ôm tôi.
Tôi cười gượng, dùng sức nhéo vào tay Liên Kiều Sinh, khiến hắn kêu lên thảm thiết. Sau đó tôi cắn vào tay hắn một phát.
Xem hắn còn dám chiếm tiện nghi của tôi nữa không.
Hắn kêu to: "A, đau đau đau, tôi sai rồi, nữ Đại vương tha mạng! Nữ đại đại đại vương tha mạng! Không phải tôi chỉ cùng một cô gái nói vài lời thôi sao? Sau này không nói nữa là được."
Thấy hắn ngoan ngoãn nhận sai, tôi mới tha cho hắn. Quay đầu nhìn Hạ Khải Phong, vẻ mặt hắn kinh ngạc, lập tức tôi cảm thấy hành động của mình có chút mất lịch sự.
Tôi xấu hổ nhìn nước mũi, rõ ràng vừa nãy không có ai nhưng nhìn dáng vẻ của hắn không giống như đang nói đùa.
Đúng lúc có thể nói sang chuyện khác: "Thôi, sau này đừng tự nói chuyện một mình nữa, ai không biết còn tưởng anh điên rồi đó."
Hạ Khải Phong nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, làm tôi có chút khó hiểu.
Liên Kiều Sinh vuốt mu bàn tay bị tôi cắn, đáp: "Anh đây vẫn rất bình thường, người nói chuyện phiếm cùng tôi chính là một mỹ nữ, không phải không khí, cô ấy ở đằng kia kìa."
Hắn chỉ vào vách tường, sau đó xoay người nhìn.
"Ơ, mỹ nữ kia đâu rồi? Vừa nãy còn ở chỗ này mà?"
Làm gì có mỹ nữ nào? Tôi sợ tới mức sởn tóc gáy. "Nước mũi đáng ghét, tối nay không phải là halloween."
Nước mũi nghĩ tôi không tin hắn, nóng nảy nói: "Tôi không nói dối, vừa rồi ở đây thực sự có một cô gái, cô ấy nói cô ấy tên là gì nhỉ?" Hắn cố gắng nhớ lại, nhìn bộ dáng của hắn, tôi càng sợ hãi.
Hắn nghĩ một lát rồi nói: "A, đúng rồi, cô ấy tên là Cốc Uyển Song, là nhân viên xao chè, cô ấy còn hỏi tôi có nhìn thấy Lâm Bác An không."
Lâm Bác An là một người bạn khác của tôi, khi còn nhỏ hắn có thành tích học tập rất cao, lớn lên lại còn trắng trẻo đẹp trai, là tiểu nam thần trong lòng các cô gái. Sau khi về đây, tôi cũng chưa nhìn thấy hắn.