Uống thuốc xong, tôi ngồi đợi hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy có hiệu quả. Y tá thở dài nói: "Đứa nhỏ này không muốn rời khỏi mẹ, sức sống của nó cũng thật mãnh liệt.
Tôi nghe vậy, trong lòng vô cùng chua xót. Tôi có chút không đành lòng. Có phải là tôi đã quá tàn nhẫn rồi hay không? Nhưng thuốc cũng đã uống, tôi không thể đổi ý. Tôi yêu cầu phẫu thuật ngay lập tức.
Nằm ở trên bàn mổ, tôi nắm chặt hai cán giường. Trong lòng rất sợ hãi, rất bất lực! Mạch tượng của thai nhi cũng theo tiếng tim đập vô cùng vang dội. Hình như nó đang phản kháng lại rất kịch liệt, nói mẹ không muốn nó.
Giữa không trung, hình ảnh con ma nữ ôm con lại hiện lên trước mắt tôi. Nhưng khuôn mặt của con ma nữ đó lại biến thành mặt tôi. Tôi sợ tới mức la lên, làm bác sĩ và y tá cũng giật mình.
Bọn họ không yên tâm mà hỏi lại tôi lần nữa có quyết tâm muốn làm phẫu thuật không.
Thực ra, nghĩ lại thì đứa nhỏ này từng cứu tôi. Tôi làm như vậy thật chẳng khác nào là loại người vong ân phụ nghĩa. Mặc dù tôi đã có một người chồng ma, nhưng không nghĩa là sẽ phải sinh con. Hơn nữa đứa bé lại còn là nửa người nửa ma. Nếu sinh nó ra sẽ chỉ càng khiến nó phải đau khổ hơn thôi!
Tôi nghĩ vậy, hốc mắt không kìm được mà chảy ra hai hàng lệ. Lau lại ướt, ướt lại lau. Cuối cùng tôi hạ quyết tâm, hung ác nói: "Tôi phải làm, xin hãy bắt đầu đi!"
Nhìn thấy tôi kiên trì như thế, bác sĩ cầm con dao mổ đến gần bụng tôi. Tôi sợ tới mức run lên cầm cập. Ngay lúc con dao mổ kia sắp chạm vào bụng tôi thì đột nhiên phòng phẫu thuật đột ngột mất điện.
Sau đó tôi được đưa vào một căn phòng phẫu thuật khác. Kết quả vẫn là như vậy, đều bị cắt điện. Tôi đi đến đâu thì nơi đó liền mất điện, cả bệnh viện đều tràn đầy những tiếng oán thán của bệnh nhân.
Tôi chưa từ bỏ ý định, lại đến một bệnh viện khác. Như mọi người đã đoán, cái bệnh viện đó cũng liền xui xẻo. Có bệnh nhân còn đang làm phẫu thuật vì mất điện nên phải ngừng lại. Tôi suy nghĩ một lát rồi bỏ đi. Dù sao thì tôi cũng không thể hại người khác.
Được, bác sĩ không giúp được tôi thì tôi sẽ tự cứu bản thân mình.
Tôi đi nhảy dây, nhảy rất tích cực. Tôi vấp ngã. Tôi đã vận động một cách kịch liệt nhưng bụng tôi vẫn hoàn hảo không có chút phản ứng, làm tôi mệt đến chết đi sống lại.
Đứa bé này thật ngoan cường, cứng đầu như một khối kim cương vậy. Có lẽ tôi thật sự phải tìm Hoa Long trợ giúp.
Đứa bé này ép tôi buồn bực đến nỗi không thở nổi. Hơn nữa gần đây tôi còn thường xuyên nhìn thấy ma, tâm trạng lại càng trở nên tồi ệ đến nỗi tôi chẳng muốn đi làm.
Ngồi ở trên bàn công tác di di chuột, mẹ đi tới nói với tôi: "Đứa bé này, giữa trưa rồi còn không mau cùng mẹ đi ăn cơm."
Tôi nghe vậy liền giật mình đứng phắt dậy nói: "Không có đứa bé, không có đứa bé."
Mẹ tôi ngẩn ra, sau đó giả vờ tức giận nói: "Nói cái gì thế? Mấy ngày nay mẹ không thấy con, con liền chơi đến phát điên rồi đúng không? Nói hươu nói vượn cái gì không biết."
Tôi lấy lại tinh thần, biết mình suýt chút nữa làm lộ ra sơ hở, sợ tới mức toát cả hôi, chỉ có thể dùng nụ cười ngây ngô che dấu sự chốt dạ trong lòng mình.
Lúc ăn cơm cùng mẹ, tôi sợ mẹ phát hiện ra mình đang mang thai, tôi liền ăn rất khỏe. Vừa ăn nghiến ngấu vừa khen đồ ăn ngon khiến mẹ rất chăm chỉ gắp đồ ăn vào trong bát tôi. Mặt ngoài tôi tỏ ra rất sung sướng nhưng thực ra trong lòng sớm đã kêu hỏng rồi hỏng rồi.
Bình an vượt qua bữa cơm trưa, nhưng vẫn còn có cơm chiều. Vì cơm trưa đối với tôi chính là ác mộng nên đến cơm chiều tôi cố tình trốn tránh mọi người trong nhà, lôi Hạ Khải Phong ra làm tấm chắn.
Tôi nói dối mẹ là đi hẹn hò với hắn. Mẹ đương nhiên là vui mừng ủng hộ, còn chọn cho tôi một bộ váy rất đẹp, dặn dò tôi không được về nhà quá muộn.
Thực ra tôi đã đi mua một ly trà chanh, ngồi trong một quán nhỏ vừa nhâm nhi vừa đọc tiểu thuyết. Còn Hạ Khải Phong thì hắn đã tan làm từ sớm, đi đánh bóng bàn với đối thủ một mất một còn là Hoa Long kia, còn tuyên bố phải khiến đối phương thua đến nỗi không ngóc đầu lên được.