“Thực ra nếu muốn cứu đám người Lãnh Mạch trở về, cũng không phải không có biện pháp.” Chung Nhiêm nói.
“Cứu bọn họ trở về sao?” Là tôi tự tay căm kiếm vào trong cơ thể bọn họ, tôi biết, bọn họ không cứu được, cho nên tôi không có một chút tinh thần nào, vân luôn quỳ rạp trên đất, ngay cả sức lực nói chuyện đều không có.
Những cũng đi tới: “Trong cơ thể cô có được năng lực xoay chuyển thời không, nếu xoay chuyển thời không trở lại trước khi gặp Lãnh Hiên, dựa theo biện pháp Chung Nhiêm đưa cho cô, tương lai này, trên lý luận có thể thay đổi. Chẳng qua… Cần trả giá rất lớn, phải xem cô có nguyện ý hay không.”
Bọn họ không giống nói dối, tôi có chút tinh thần, chống người ngồi dậy: “Nói tường tận nghe xem”
Chung Nhiễm nói: “Xoay chuyển thời không trở lại quá khứ là hành động vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ ảnh hưởng tới lịch sử đã được bố trí, cũng rất dễ khiến tương lai sụp đổ, cho nên các cháu không thể ảnh hưởng tới lịch sử đã được sắp đặt, nhưng có thể thay đổi quá trình, ông nói như vậy cháu hiểu chưa?”
Tôi läc đâu: “Cháu vẫn chưa rõ.”
Thật sự không rõ, nói quá trừu tượng, tôi không nghe hiểu “Là như thế này” Chung Nhiễm thay đổi phương pháp: “Nói đúng là, lịch sử cho các cháu đối chiến với Lãnh Hiên, đây là kết quả đã định, không thể thay đổi, cho nên cho dù trở lại quá khứ, cháu cũng không thể cố gảng ngăn cản chúng cháu gặp phải Lãnh Hiên, nếu không tương lai sẽ đại loạn.”
Tôi cái hiểu cái không: “Ý của ông là, kết quả gặp phải Lãnh Hiên không thể thay đổi, có thể thay đổi… Là quá trình chúng cháu đối chiến với Lãnh Hiên?”
“Đúng vậy, rất thông minh.” Chung Nhiêm lộ ra vẻ mặt tán thưởng: “Bây giờ ông sẽ nói cho cháu biết phương pháp chiến thăng Lãnh Hiên, cháu phải nghe cho kỹ”
“Đợi một lát!” Bông nhiên tôi kêu dừng. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Chung Nhiêm và Nhũng cảm thấy kỳ lạ nhìn tôi.
Vẻ mặt tôi âm trâm: “Hai người biết phương pháp thăng Lãnh Hiên sao?”
Chung Nhiễm và Những dừng một lát, bất chợt gật đầu.
Tôi hít sâu một hơi nói: “Như vậy vì sao hai người không tới giúp đỡ? Vì sao phải nhìn cháu giết chết từng người cũng không tới giúp! Vì sao? Vì sao bây giờ hai người mới đến nói chuyện này? Hai người làm như vậy, khiến cháu tin tưởng hai người kiểu gì đây?”
Suýt chút nữa tôi đã gâm lên, rõ ràng bọn họ có cách cứu vãn chuyện này, nhưng hết lần tới lân khác chỉ khoanh tay đứng nhìn, mãi đến lúc này mới chịu xuất hiện!
Chung Nhiêm thở dài: “Cô gái nhỏ, có một số việc chúng tôi buộc phải làm vậy, muốn đánh thăng Lãnh Hiên chỉ có thể do cô tự thân làm, nếu chúng tôi nhúng tay giữa chừng có thể sẽ gây ra hậu quả không lường được. Chỉ có điều chúng tôi không ngờ mục đích của ông ta là cướp lấy quả cầu năng lượng hủy diệt thế giới rồi tạo ra thế giới mới. Chúng tôi lúc đó muốn cứu vấn cũng đã muộn, may mà có Thao Thiết cứu cô, chúng ta vân còn hy vọng.”
Người ta nói vậy tôi cũng không nói được gì.
Ở phía sau, Thao Thiết ôm cánh tay nói: “Tôi nói rồi, mở cánh cửa không gian, mang tôi trở về quá khứ, sau đó mấy người lại làm chuyện mấy người muốn, nhất cử lưỡng tiện, cũng coi như trả cái ân này cho tôi, không phải sao?”
“Chuyện này sợ răng không ổn, Ác Thú Vương”
Chung Nhiễm nghiêng đầu nhìn ông ta: “Ngài muốn trở về quá khứ không để bản thân sinh ra là chuyện không thể nào, nếu ngài không sinh ra thì hôm nay sẽ không có người đến cứu cô ấy, thế giới sẽ bị hủy diệt, kết cục cũng không khác được”
Thì ra Thao Thiết luôn ồn ào muốn trở vê quá khứ chính vì để ngăn cản bản thân được sinh ra? Cường giả mạnh như vậy lại không muốn ra đời, không muốn tôn tại ở thế giới này, quả thật không bình thường.
Chỉ là nếu thật sự có cách cứu vấn tình thế bây giờ, cứu Lãnh Mạch và những người khác, cả thế giới này nữa, tôi cũng muốn thử một lần.
“Nói đi ông Chung Nhiêm, tôi nên làm thế nào?”
Tôi điều chỉnh cảm xúc, nói với Chung Nhiêm.
“Cô gái nhỏ, trước đây cô luôn miệng nói không mở cánh cổng thời gian cho bất kỳ ai, sao bây giờ cô đổi ý rồi?” Thao Thiết nghi ngờ.
Đúng vậy, lúc trước tôi còn oai phong lâm liệt nói với Thao Thiết mở cánh cổng thời gian rất nguy hiểm, đánh chết tôi tôi cũng không mở, nhưng bây giờ…
“Cứ coi như mấy lời trước đây tôi nói là đánh rằm đi” Tôi không ngẩng đầu mà trả lời Thao Thiết.
Thao Thiết bị tôi làm nghẹn họng.
Chung Nhiễm cười lắc đầu một cái, sau đó từ trong ngực lấy cái hộp nhỏ đưa tôi.
Tôi nhận lấy hộp, mở ra, trong hộp là một viên châu màu đỏ.