“Ồ, vậy thì đúng là trùng hợp, người phụ nữ này cũng rất quan trọng đối với tôi, hôm nay tôi sẽ không giao cô ấy cho ông.” Thao Thiết nói.
“Thao Thiết ông bỏ tôi xuống!” Tôi quát.
Thao Thiết không để ý tới tôi.
“Vậy xem ra, chỉ có thể đánh một trận rồi” Lãnh Hiên nói “Ồ, chỉ dựa vào công phu mèo cào khống chế phần †ử không khí và hấp thu nội lực của ông sao?” Thao Thiết cười nhạo.
Tôi từ trên vai Thao Thiết quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt của Lãnh Hiên có chút khó coi.
“Nội lực của tôi để mặc ông hút, phải xem ông có bản lĩnh hút được hay không.
Thao Thiết nghiêng đầu, không chút để ý.
Lãnh Hiên im lặng.
Đúng vậy, với nội lực như Thao Thiết, có lẽ Lãnh Hiên hút mười năm cũng không hút xong.
“Nếu Thao Thiết cần cô bé này, vậy thì tôi thuận nước đẩy thuyên tặng cho ông, dù sao thế giới mới có thể thành lập rồi” Cuối cùng Lãnh Hiên nhượng bộ.
Thao Thiết không nhìn Lãnh Hiên nữa, mà lắc mình biến mất trong không trung.
Tôi không biết Thao Thiết dân tôi tới nơi nào, dù sao rất yên tĩnh, không có động đất, không có sụp đổ, hoa cỏ màu xanh làm đệm, còn có tiếng chim kêu, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Ông ta ném tôi lên thảm cỏ.
Tôi đã sớm từ bỏ chuyện sống tiếp, cũng sẽ không sợ ông ta, quỳ rạp trên đất vân không nhúc nhích.
“Cho dù nói như thế nào tôi coi như cứu cô, cô bé, cô dùng thái độ này đối đãi với ân nhân cứu mạng sao?”
Không nói chuyện thì không sao, vừa nói tôi liên tức giận: “Con mẹ nó người nào cần ông cứu! Thao Thiết! Tôi hận ông! Ông khiến tôi tách khỏi đám người Lãnh Mạch, cho dù chết ông đều để tôi tách ra bọn họ!
Ông cứu tôi làm gì! Rốt cuộc là ông cứu tôi làm gì!”
“Bây giờ cô có thể mở không gian, như vậy bọn họ có thể trở lại”
“Mở ông nội ông! Ông chỉ nghĩ tới chuyện mở không gian! Ông nghĩ răng tôi thích mở là được à? Ông nghĩ răng tôi có thể khống chế không gian sao? Dù sao.
tất cả mọi người đã chết, tôi cũng không muốn sống nữa, mở không gian cái gì, trở lại quá khứ gì đó, tôi đêu không có hứng thú, tôi cũng không muốn làm, tôi chỉ muốn chết cùng bọn họ mà thôi, chỉ muốn chết ở bên bọn họ… Ông ngay cả hi vọng cuối cùng của tôi đều hủy diệt… Ông đã cứu tôi, để tôi sống một mình thì có ý nghĩa gì? Còn có ý nghĩa gì…”
“Cô đã hoàn toàn không muốn sống nữa, vậy thì xoay không gian cho tôi, để tôi trở lại quá khứ, cô coi như đưa tôi một ân tình, không chừng tôi trở lại quá khứ thay đổi quá khứ thì cô không có chuyện gì? Cho.
dù thế nào đều là chết, cô nói xem đúng không?” Thao Thiết nói với tôi.
Tôi hận chết ông ta, nghiến răng trừng ông ta: “Ông khiến tôi không thể chết ở bên Lãnh Mạch tôi còn chưa tính sổ với ông, bây giờ ông còn muốn tôi đưa cho ông một ân tình, năm mơ đi!”
“Cô bé, lòng dạ của cô thật hẹp hòi”
“Tôi lòng dạ hẹp hòi đấy! Con mẹ nó tôi đúng là lòng dạ hẹp hòi!” Tôi rống lên, vừa rống vừa chảy nước.
mắt nước mũi, đến cuối cùng, đến cuối cùng, đến cuối cùng tôi không thể chết bên cạnh Lãnh Mạch!
Ngay sau đó, bông nhiên tôi cảm nhận được không gian đã xảy ra biến hóa vi diệu, hẳn là có ai xông vào trong nơi bồng lai tiên cảnh do Thao Thiết chế tạo ra, nhưng lúc này tôi đã sớm mất hết hi vọng, đối với chuyện gì đều không có hứng thú.
“Vương Thao Thiết nói có lẽ phương pháp này khả thi” Quả thật có người đến đây.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua theo quán tính.
Đúng là Chung Nhiêm và Những!
“Ông Chung Nhiêm? Những?” Tôi có chút kinh ngạc.
Chung Nhiễm ngồi xổm trước mặt tôi, vươn tay võ đầu tôi: “Cô bé đáng thương, vất vả rồi, chắc chản là cháu chịu rất nhiều hành hạ”
“Bây giờ nói những lời này có ích gì?” Tôi đáp lại ông ta.