Tôi nghiến răng, quả thực là nghiến răng ken két: “Được, tôi đi ngay đây! Tạm biệt! Cũng không bao giờ gặp lại nữa”
“Tôi cũng không muốn gặp lại cô đâu” Mộ Tu nói.
Tâm can tôi như sắp bùng nổ, chỉ đành rời khỏi thế giới tinh thân một cách không cam tâm, trở về hiện thực.
Vừa mở mắt ra, Hàn Vũ mở miệng đầu tiên: “Quỷ thần?”
Đôi mắt của đám người Lãnh Mạch ở bên cạnh nhìn vào tôi cũng mang theo vẻ cảnh giác.
“Mộ Tu! Cuối cùng ông cũng tới rồi!” Tống Lăng Phong ở phía đối diện gọi to.
Tôi đảo trăng mät: “Ông ta không tới, là tôi”
“Không tới? Không tới là có ý gì?” Hàn Vũ ngây người.
“Đúng vậy, khi ông ta biết Tống Lăng Phong chính là người từ một nghìn năm trước ấy, thì ông ta không muốn ra ngoài, đại khái là vì ông ta đã lỡ tay giết mất người phụ nữ tên Nhan Nhi đó, ông ta áy náy, cho nên trốn, không muốn chấp nhận lời triệu hồi của tôi” Tôi thở dài, đứng dậy khỏi mặt đất: “Bây giờ nên làm thế nào đây?”
Tống Lăng Phong cũng phát hiện ra tôi không phải là Mộ Tu, tức giận: “Đáng chết! Tên nhát gan Mộ Tu đó! Không dám ra đây gặp tôi! Cho dù đối mặt với linh hồn của Nhan Nhi ở trên trời, thì tôi cũng sẽ hoàn toàn hủy diệt tất cả các người! Hình nhân màu đỏ, cho bọn họ thấy sự mạnh mẽ của cô đi!”
“Chậc, khỏi cần ông lãm mồm nhé!” Thái độ của Hồng Hồng đối với Tống Lăng Phong cũng không tốt cho lắm: “Tôi hiển nhiên sẽ khiến bọn họ ngay cả thi cốt cũng không còn! Đi chết đi, Đông Đồng!”
Hồng Hồng bản về phía chúng tôi.
Chúng tôi không kịp nghĩ thêm biện pháp, Lãnh Mạch dân đầu xông lên, Si Mị theo sát phía sau anh, Bạch Hổ cũng lên cùng, lớp phòng thủ của thống lĩnh Lương Sinh và Không Vương đồng thời cùng khởi động, Hải Ngạo vung vẩy chiếc rìu tiến về phía Hồng Hồng.
Tất cả mọi người lại bị sức mạnh khủng khiếp của cô ấy đánh bay. Hải Ngạo được xem là người khá yếu trong số mấy người Lãnh Mạch, Sỉ Mị và Bạch Hổ, anh †a ngã xuống đất đầu tiên, bị thương nặng phun ra máu, ngay cả chiến khí cũng không thể bảo vệ được anh ta. Nếu không phải anh ta mở hàng phòng thủ tuyệt đối từ chiếc vòng cổ mà tôi đã tặng cho anh ta đó, thì suýt chút nữa đã bị Hồng Hồng chặt đứt cổ rồi!
Lại có một người trong chúng tôi mất đi sức chiến đấu. Lãnh Mạch và Sỉ Mị cũng đã bị thương, khóe miệng còn vương vết máu.
Tôi đứng dậy khỏi mặt đất.
“Cô gái nhỏ, cô tính làm thế nào?” Hàn Vũ hỏi tôi.
Tôi nhặt trảm thi kiếm lên: “Còn có thể làm thế nào được nữa? Nếu tôi và Lãnh Mạnh phối hợp dùng hết sức, có lẽ có thể liều một lần”
Hàn Vũ cũng không ngăn cản tôi, còn trêu chọc một câu: “Bây giờ ít nhất Minh Vương Lạc Nhu cũng đã chết rồi, nếu cô ta còn sống, vậy chúng ta sẽ phải trở về bóng ma ác mộng tuyệt vọng trước đây mất”
“Sẽ không trở về thời điểm bị Lạc Nhu áp chế tuyệt đối như trước đây nữa đâu, bây giờ chúng ta đã mạnh hơn khi ấy vô số lần rồi”
“Nhưng đối thủ cũng mạnh hơn Lạc Nhu vô số lân” Hàn Vũ đáp.
Tôi cười khổ một tiếng: “Hàn Vũ đại nhân ơi, ông cụ nhà anh cứ đứng nói chuyện không thấy đau thắt lưng hay sao, có dám tin tưởng chúng tôi một chút hay.
không?”
Hàn Vũ cười ha ha, cuối cùng, nghiêm túc hẳn lên, nói ở phía sau tôi: “Cho tới bây giờ, tôi đều tin các cô, tin cô và lão đại Lãnh, nhất định có thể tạo ra kỳ tích”
Đúng vậy, tôi và Lãnh Mạch nhất định sẽ tạo ra kỳ tích!
Phía sau là muôn vàn binh lính và dân chúng đã gửi gảm hy vọng vào chúng tôi. Một trận này, thẳng thì thiên hạ thái bình, mà thua thì chính là hủy diệt thế giới.
Tôi cũng rất yêu quý thế giới này, yêu những người bạn ở bên cạnh mình, yêu những binh lính đáng yêu ở phía sau, cho nên một trận này, nếu phải dùng cái chết để trả giá, thì tôi cũng bằng lòng.
“Lãnh Mạch, em tới giúp anh đây!” Sau khi nói với anh xong, tôi cầm kiếm xông về phía Hồng Hồng.
Tôi và Hàn Vũ đã quên mất, lúc này, sách cổ tiên tri vân còn đang ở trong cơ thể tôi, Hàn Vũ vân chưa thu nó lại.
Xích băng và uy áp của vương giả mạnh mẽ rất nhanh đã xuất hiện phía sau tôi.
Tôi mỉm cười… là Lãnh Mạch.
“Đồng Đồng, nếu cô đã tới chịu chết, thì để tôi thành toàn cho cô trước!” Hồng Hồng giơ trảm thi kiếm bổ về phía tôi.
Tôi giơ Kiếm Thần lên chặn, hai thanh kiếm mạnh nhất trên thế giới va chạm vào nhau, một trận sóng khí dâng lên, mặt đất dưới chân chúng tôi bị khoét lõm thành một hình vòng cung cực sâu.
Hồng Hồng duôi một tay ra, móng tay biến nhọn tóm về phía tôi. Lãnh Mạch tóm lấy eo tôi, kéo theo tôi nghiêng người tránh đi, thuận tiện đập xích băng bồm bộp lên người cô ấy. Hồng Hồng tránh ra, lại bổ trảm thi kiếm về phía tôi. Khoảng cách gần, nên đôi mắt của tôi có thể làm chậm động tác của cô ấy, tránh còn nhanh hơn cả cô ấy. Lãnh Mạnh bảo vệ tôi trong ngực, rồi dùng xích băng bao quanh tôi và anh, xung quanh tôi biến thành một lớp bảo vệ hình bán nguyệt kiên cố.
Tôi ngưng tụ chiến khí trong tay, bọc lên Kiếm Thần, rồi liếc mắt nhìn Lãnh Mạch, hai bên ngầm hiểu nhau. Lãnh Mạch hồ trợ tôi, dùng xích băng giúp tôi nhảy lên chỗ cao, còn anh dân đầu tấn công về phía Đồng Đồng.