Đã khi nào lại thấy quỷ thần đại nhân như vậy chứ.
Tôi sắp không đành lòng nổi nữa rồi, nhưng vân cố nhịn, tiếp tục nói: “Trong một nghìn năm này, đã có vô số linh hồn chết dưới tay của Tống Lăng Phong. Ông ta lại càng tàn nhân giết hại con cái của mình để làm vật chứa cho ông ta. Tôi không biết chuyện một nghìn năm trước của các ông, nhưng tôi biết người phụ nữ tên Nhan Nhi đó, cô ấy chắc chăn cũng không hy vọng Tống Lăng Phong vì báo thù mà tàn sát mạng người như vậy. Nếu cô ấy còn sống, cô ấy sẽ làm như thế nào? Cô ấy sẽ kêu ông đi kết thúc đoạn ân oán này, hay là sẽ kêu ông mặc kệ cho Tống Lăng Phong tiếp tục thù hận?”
Tôi không biết người phụ nữ tên Nhan Nhi đó, nhưng nếu một nghìn năm trước cô ấy đã có thể mạo hiểm đi vào chỗ chết để tìm Mộ Tu, chứng minh cô ấy cũng là một người con gái hiểu lý lẽ, hơn nữa còn lương thiện, chỉ có như vậy, mới có thể khiến Mộ Tu giúp tôi mà thôi.
“Cô ấy sẽ làm thế nào…?” Mộ Tu lẩm bẩm, sau đó cười, cười khổ: “Cô gái ngu ngốc giống như cô ấy còn làm thế nào được nữa? Cô ấy đã từng nói với chúng tôi, cho dù cuối cùng cô ấy chọn ở bên ai, thì tôi và Tống Dật vẫn phải là anh em như cũ, không thể vì cô ấy mà anh em bất hòa, lại càng không thể vì cô ấy mà sinh ra oán hận. Nguyện vọng lớn nhất của cô ấy chính là thế giới hòa bình, mọi người sống cùng nhau vui vẻ hạnh phúc. Tôi và Tống Dật đã từng nói cô ấy ngây thơ, đơn thuần, non trẻ, quá mức hoàn mỹ. Cô ấy luôn vừa cười, vừa ngẩng đầu nhìn chúng tôi. Sau đó nói với chúng tôi, lẽ nào các anh không cảm thấy thế giới này rất hoàn hảo, rất xinh đẹp hay sao?”
Ông †a dừng một chút, rồi lại cười, cười và cười, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt: “Khi đó tôi và Tống Dật đều say mê nụ cười đó của cô ấy.
Cô gái mặc chiếc quần trăng bồng bềnh đứng trong khu vườn nở đầy hoa hướng dương cười với chúng tôi.
Khi ấy, chúng tôi cảm thấy thế giới này quả thực rất hoàn hảo, quả thực rất xinh đẹp”
Trước mắt tôi dường như dần dân hiện ra một hình ảnh, người con gái với hai gò má trắng nõn tinh xảo, mở rộng đôi tay nhìn về phía vườn hoa hướng dương ở xa xa, chiếc quân trăng bay bay, cô ấy khép mắt lại hưởng thụ sự mát mẻ mà cơn gió nhẹ mang tới. Phía sau cô ấy, tình cảm sâu đậm của hai người đàn ông dừng trên người cô ấy, không bao giờ lay chuyển.
“Nhưng tình yêu luôn luôn ích kỷ, cô gái ngu ngốc đó thật sự quá ngây thơ” Một Tu hít mũi một cái, trộm lau nước mắt ở khóe mắt, rồi nhìn về phía xa, trông vào bóng tối vô tận: “Tôi và Tống Dật đều rất yêu cô ấy, yêu đến mức không muốn để người đàn ông khác dòm ngó cô ấy, yêu đến mức muốn chỉnh phục cô ấy. Chúng tôi cạnh tranh theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy luôn chân chừ không đưa ra quyết tâm chấp nhận sự theo đuổi của người nào. Cô ấy từng hỏi tôi, nếu cô ấy chọn tôi, liệu rằng Tống Dật có phát điên hay không? Tôi cho rằng cô ấy sẽ chọn tôi, cô ấy thích tôi nhiều hơn Tống Dật. Ai ngờ… ai ngờ được… cô ấy lại mang thai con của Tống Dật! Vậy mà cô ấy lại chọn Tống Dật! Vậy tôi thì sao? Tôi là cái gì? Rốt cuộc cô ấy nói những lời đó với tôi để làm gì?”
Tôi nghĩ, Nhan Nhi đó chắc chăn cũng không cố ý, chỉ là rất để ý đến hai người đàn ông này, mới không nhân tâm tổn thương bọn họ. Nhưng trước đó tôi cũng đã nói, ái tình không thể dây dưa, cuối cùng cũng chỉ khiến người tổn thương sâu hơn.
Cô ấy loay hoay giữa Mộ Tu và Tống Lăng Phong, đến cuối cùng, mới dẫn tới cục diện như vậy.
Hai người đàn ông phát điên nhập ma vì cô ấy, đây chắc chắn không phải là kết cục mà cô ấy muốn, phải không?
Tôi lắc đầu, lại nhìn Mộ Tu: “Nếu là như vậy, ông lại càng phải ra ngoài, rồi chính ông tự tay kết thúc đoạn ân oán kéo dài nghìn năm đó, để linh hôn của Nhan Nhi ở trên trời không cần phải lo lăng cho hai người các ông nữa, coi như là một loại bù đắp ông dành cho cô ấy, không phải sao?”
Mộ Tu đứng yên tại chỗ không nói gì.
“Nếu ông không ra ngoài và để mặc Tống Lăng Phong hủy thiên diệt địa. Đúng, chuyện này quả thực không liên quan gì đến ông, dù sao thì ông cũng là một người đã chết, không có bất cứ lưu luyến gì, cũng chẳng có cảm tình gì với thế giới này, nhưng ông xứng đáng với người con gái ông yêu sâu đậm hay sao? Cô ấy yêu thế giới này cháy bỏng như vậy, cô ấy thích thế giới này đến thể, nhưng lại hai lần bị hai người bạn quý trọng nhất và quan trọng nhất của mình phá hủy. Ông cảm thấy linh hôn của cô ấy trên trời sẽ nghĩ thế nào?
Ồ, nếu ông không tin con người có hồn ở trên trời gì đó, vậy cứ coi như tôi chưa nói gì cả, tôi đi đây, tạm biệt, Mộ Tu đại nhân”
“Đợi đã” Ông ta gọi tôi lại.
Trong lòng tôi mừng rỡ, nhưng trên mặt lại mang vẻ mặt không thay đổi: “Sao thế?”
Ông ta hơi nghiêng đầu nhìn tôi: “Không phải cô nói đánh không lại ông ta hay sao? Bây giờ cô ra ngoài định làm gì? Không bằng ở trong thế giới tỉnh thần, đi vào sách cổ tiên tri với tôi, còn có thể giữ được linh hồn bất diệt. Ở một mức độ nào đó, cũng tương đương với trường sinh bất tử”
“Ở trong sách cổ tiên tri sao? Trường sinh bất tử sao?” Tôi nở nụ cười: “Cái chết chẳng có gì đáng sợ, điều đáng sợ chính là chỉ có ông còn sống một mình”
Cả người ông ta sững sờ.
“Cho dù bây giờ Hồng Hồng rất mạnh, thậm chí còn vượt qua cả quỷ thần một thế hệ là ông, nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng, chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Liều chết chiến đấu, vẫn tốt hơn so với làm con rùa rụt cổ ở nơi này. Ông nói đúng không, Mộ Tu đại nhân?” Tôi nghiêng đầu nhìn ông ta.
“Cô nói tôi là con rùa rụt cổ” Vẻ mặt của ông ta tối sâm lại.
“Tôi không nói gì cả” Tôi nhún vai, mà phất tay vê phía ông ta: “Cho dù nói thế nào thì lúc trước ông cũng đã giúp tôi rất nhiều. Ông nói đúng, tôi và ông không có quan hệ gì hết, tôi lại càng không có cách nào ép ông giúp mình. Cứ như vậy đi, tôi phải trở về rồi, trở về bên cạnh những người bạn của tôi thôi”
“Đừng để tôi gặp lại cô nữa” Mộ Tu hét về phía tôi một cách dữ tợn.
Tôi tưởng răng mình nói nhiều như vậy, cách mềm mỏng cũng dùng, phép khích tướng cũng dùng, các loại lời nói đê tiện cũng nói ra rồi, thì Mộ Tu chắc chăn cuối cùng cũng sẽ hồi tâm chuyển ý đồng ý lời triệu hồi của tôi. Nhưng tại sao ông ta hoàn toàn không ra bài theo lệ thường vậy chứ?
“Còn không mau cút đi” Ông ta lại quát.