“Chết tiệt! Tôi nguyền rủa cô không được chết tử tế! Nhân loại dơ bẩn đê tiện nhà cô!” Cô ta hét lên.
Đôi chân xinh đẹp và trằng nõn của Lạc Nhu đứt rời nằm ở một bên. Tôi híp mắt lại, trong tay ngưng tụ ra chiến khí màu vàng trắng, rồi ném vào hai chân cô ta.
Sau khi ánh sáng vàng biến mất, đôi chân của cô †a hoàn toàn biến thành mảnh vụn và máu, một vũng lớn trào ra, gồm thịt vụn, xương trăng, da, lẫn lộn lại với nhau.
Tất cả mọi người đều im lặng.
“Ba” Tôi lại mở miệng nói.
Trong đôi mắt của Lạc Nhu cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Cô ta muốn biến thân, biến thành loại quái vật không có hình thể lúc trước đó.
Nhưng tôi đã hành động sớm hơn. Chiến khí màu vàng phong ấn toàn bộ cơ thể của cô ta. Cô ta cũng không có cách nào biến thân được.
“Cô thả tôi ra ngay! Tôi cảnh cáo cô! Cô thả tôi ra ngay!” Trong giọng nói của cô ta mang theo vẻ hoảng loạn.
“Ba” Tôi lại không để ý đến cô ta, vẫn chậm rãi nói như cũ: “Cô vất bỏ con trai ruột Dạ Minh của mình từ nhỏ, sau đó bởi vì anh ta có Bạch Hỏa mà lợi dụng anh †a, coi anh ta thành công cụ, biến anh ta thành con rối, lợi dụng cấm thuật, khiến anh ta suýt chút nữa thì chết.
Nhưng Dạ Minh lại vân coi cô như mẹ ruột như cũ. Từ quá khứ đến hiện tại, chưa bao giờ từng ra tay với cô, phần thù hận này của Dạ Minh, tôi sẽ thay anh ta làm đao phủ vậy”
Bụng dưới của Lạc Nhu bị tôi chém đứt. Máu tràn ra một vũng lớn, Lạc Nhu ói ra máu, ánh mắt hung tợn như sắp nứt ra: “Con người đáng chết, cô cứ đợi đó, đợi đó cho tôi!”
Vừa phun máu, Lạc Nhu vừa chửi rủa tôi.
“Bốn, cô bắt Lưu Nguyệt đi, rồi giam cô ấy vào thủy lao, khiến cô ấy chịu muôn vàn khổ cực, cuối cùng suýt chút nữa thì chết, thù này, cũng phải báo”
Quả thận bên trái của cô ta bị tôi rạch ra, rồi chém đứt.
“Năm, vì đại soái Dục Nghiêu Thành, vì tất cả những người đã hy sinh trên chiến trường này, vì toàn bộ dân chúng đã bị cô giết chết, rạch cái mặt này của cô đi”
Mặt của Lạc Nhu bị vô số lưỡi băng cảm thủng, làn da bị xé rách, trên gương mặt đã hoàn toàn thay đổi.
“Sáu, bởi vì dã tâm và tham vọng của các cô, Quỷ sát đã thê sống chết bảo vệ bách quỷ không cho các người mang đến tai họa cho thế giới này mà chết. Thù này, phải hủy đôi tai của cô.”
Đôi tai của Lạc Nhu bị cắt xuống.
“Bảy, không biết cô có còn nhớ hay không, tại thành chính Minh Vương, Si Mị và Tống Tử Thanh bị cô đánh trọng thương, không phải cô coi thường bọn họ sao? Không phải nói bọn họ là phế vật hay sao? Cái miệng này của cô biết ăn nói như vậy, dứt khoát đừng cần nữa”
“Cô!” Lạc Nhu nói một câu cuối cùng, sau đó, miệng của cô ta bị xẻo xuống “Tám, dưới thành Lôi Thành, vì giết gà dọa khỉ, mà cô đã tự tay giết chết sáu đại trưởng lão của phòng tư: pháp. Trước khi chết, sáu đại trưởng lão của phòng tư pháp còn giúp chúng tôi một lân cuối cùng, triệu tập toàn bộ dị sĩ tài giỏi trong khắp thiên hạ lại cùng chống lại cô. Phân ơn huệ này, và mối thù này, tôi sẽ báo thay bọn họ”
Tân Tiêu đứng ở một bên sững sờ, sau đó phịch một tiếng, hai gối quỷ trên đất, cô ấy che mặt, khóc không thành tiếng.
Đôi mắt của Lạc Nhu bị tôi móc ra, hơn nữa còn dùng chân nghiền nó nát bét. Cuối cùng, cô ta cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi một lần cuối cùng.
“Chín” Tôi hơi dừng lại, sát khí trong mät chợt nặng thêm một phần: “Trên đài hành hình ở thành chính Minh Vương, thù cô giết bạn tri kỷ Cẩu Đản của tôi, tôi đã từng thề trước mặt người của toàn bộ Minh Giới, nếu có một ngày để tôi trở lại Minh Giới, tôi nhất định sẽ phá hủy Minh Giới, khoét tim cô, cắt từng miếng thịt trên người cô xuống, để báo thù cho sự sống chết của bạn tôi!”
Lạc Nhu chỉ có thể phát ra tiếng ư ư, vì lưỡi của cô †a cũng đã bị tôi cắt xuống.
Tôi rút Kiếm Thần ra, cánh tay bên phải còn lại của cô ta cũng bị tôi chặt đứt. Bây giờ cô ta chỉ còn lại đúng một cái đầu, và một đoạn thân hình.
“Thù của Cẩn Đản, tôi phải dùng tim của cô để tết”
Tôi cúi người xuống.
Chiến khí bao trùm lên lòng bàn tay trái của tôi, bàn tay trái biến thành lợi khí sắc bén, cắm vào trong ngực trái của cô ta. Sau đó, trái tim của cô ta bị tôi móc ra, một đống máu dính lên tay tôi, trái tim vân còn nối với tĩnh mạch của cơ thể, và còn hơi đập.
“Thật đáng tiếc, bây giờ, cô không thể nhìn thấy bản thân mình thê thảm đến thế nào” Tôi cười lạnh, siết tay trái lại, trái tim màu đen bị tôi bóp nát, biến thành một đống thịt vụn.
Tôi mở bàn tay ra, máu và thịt nát rơi xuống mặt đất trước mặt tôi.
“Cái cuối cùng, điều thứ mười” Mũi Kiếm Thần được đặt vào cổ họng của Lạc Nhu: “Cô dùng thủ đoạn hạ dược Lãnh Mạch, ép anh ấy giết tôi, khiến anh ấy chỉ còn lại ba ngày giải độc, khiến anh ấy bị thương nặng, uy hiếp tính mạng của anh ấy. Toàn bộ những chuyện ghê tởm trong quá khứ cô đã làm với anh ấy.
Hôm nay tôi sẽ báo hết tất cả! Lạc Nhu, không phải cô thường cười nhạo tôi chỉ biết to mồm, không có thực lực để làm những lời mạnh miệng mà tôi đã nói ra đấy sao? Bây giờ tôi sẽ thu lại những lời mạnh mồm mà mình đã nói ra, Minh Vương Lạc Nhu, ngày chết của cô đã tới rồi.”
Minh Vương Lạc Nhu, ngày chết của cô đã tới rồi.
“Cô nói với tôi vô số lần, kêu tôi đi chết đi, nhưng hôm nay, đổi lại là tôi nói. Minh Vương Lạc Nhu, đi chết đi Tôi giơ kiếm bằng hai tay, vung một phát về phía đầu của Lạc Nhu.
Toàn bộ núi tuyết, yên tính không tiếng động.