Đây là lần đầu tiên Diệp Hàn cười thoải mái như vậy từ sau Dục Nghiêu Thành chết. Tuy lúc mới gặp, tôi và đại soái này không ngừng xích mích, nhưng tâm của người đàn ông này không xấu, đáng để qua lại một cách thật lòng thật dạ.
“Đồng Đồng! Lại là ả đáng chết nhà cô!” Lạc Nhu ở giữa không trung quả thực là tức điên lên được, cô ta xông về phía chúng tôi: “Cô đi chết đi cho tôi!”
“Bạch Hổ, dân Diệp Hàn đi đi!” Tôi nói với Bạch Hổ chạy tới từ phía sau.
“Còn cô thì sao?” Diệp Hàn hỏi tôi Tôi nhíu mày, tay nằm chuôi kiếm phía sau lưng: “Tôi đi đối phó với Lạc Nhu”
“Nhưng bóng ma Kiếm Thần của cô..” Bạch Hổ còn chưa nói xong, thì Lạc Nhu đã vọt về phía chúng tôi.
“Không để ý được nhiều như vậy, dân anh ấy đi đi, các người ở nơi này làm tôi không đánh được” Sau khi tôi lớn tiếng nói xong, bèn rút Kiếm Thân nghênh đón Lạc Nhu.
Kiếm Thần ra khỏi vỏ, trời đất lập tức tối sâm lại.
Từ sau khi sử dụng Kiếm Thân suýt chút nữa chém chết Lưu Nguyệt vào lân trước, tôi không còn đụng vào nó nữa. Lần này vừa đụng vào, tôi đã cảm giác được oán niệm của những oan hồn trong Kiếm Thần không chỉ không giảm bớt, mà ngược lại còn tăng thêm. Tôi mới sờ vào kiếm, mà loại cảm giác khát máu đó đã xông thẳng lên não tôi.
Cũng may tôi đã chuẩn bị trước tâm lý, ngược lại không đến mức vừa vào trận đã nhảy vào bóng ma. Tôi đổi thành hai tay cầm kiếm, vung kiếm quyết về phía Lạc Nhu.
Lạc Nhu nghiêng người tránh, lại tấn công về phía tôi lân nữa.
Chúng tôi giao chiến trong không trung, ba đại soái đã được Bạch Hổ dân khỏi nơi giao chiến. Dư âm †ừ sức mạnh của tôi và Lạc Nhu rất lớn, khiến núi tuyết lung lay như sắp sụp.
Sau mấy lần đánh nhau, tôi có thể cảm giác được Lạc Nhu đã mạnh hơn rất rõ ràng. Cô ta chắc hẳn đã tập hợp những linh hồn năm rải rác ở những nơi khác về. Lạc Nhu của hiện tại chính là Lạc Nhu trong hình thái mạnh nhất.
Mà tôi của hiện giờ, có Kiếm Thần uy lực vô hạn, cũng chính là tôi trong hình thái mạnh nhất.
Lạc Nhu cuối cùng cũng không thể địch lại được đôi mắt và Kiếm Thần của tôi, thời gian hơi kéo dài một chút, là cô ta đã có xu hướng rơi vào thế hạ phong rồi.
Muốn sử dụng Kiếm Thần, thì nhất định phải tốc chiến tốc thăng. Thời gian càng dài, thì oan hồn ở trong Kiếm Thần sẽ ăn mòn trong cơ thể tôi càng nhiều, tôi sẽ càng dễ dàng rơi vào bóng ma hơn!
Năm chắc ý định này, tôi không giăng co với Lạc Nhu nữa, sau khi kéo dài khoảng cách của đôi bên với công kích chí mạng. Tôi giơ cao Kiếm Thần ở tay phải, tay trái bấm thủ quyết, kim quang của chiến khí điên cuồng quấn lấy Kiếm Thần, kiếm quyết của nhà họ Tống dần dân biến hình, khiến toàn bộ cơ thể tôi đều chìm trong ánh sáng màu trảng.
Lạc Nhu cũng biết tôi sắp sử dụng đại công kích, nên vọt về phía tôi càng nhanh hơn.
Đôi mắt của tôi quả thực là quá tuyệt vời. Tốc độ của Lạc Nhu có nhanh đến đâu, thì ở trong mắt tôi dường như cũng chỉ là một con ốc sên mà thôi.
Kiếm quyết thành hình, cả người tôi biến mất trong ánh sáng màu trăng.
Kiếm, người, ánh sáng, chiến khí, hợp lại làm một.
Tôi biến thành tia sáng, lại biến thành kiếm, hiện tại tốc độ của tôi nhanh như ánh sáng, sức mạnh thì giống như kiếm, lại thêm chiến khí nâng cao sức mạnh của tôi ở mọi phương diện, nên hiện tại, Lạc Nhu đã không còn là đối thủ của tôi nữa rồi.
“ÁI” Lạc Nhu kêu lên một tiếng thảm thiết.
Nửa cánh tay còn lại của cô ta bị Kiếm Thần đâm thủng. Tôi mang theo Lạc Nhu vọt thẳng xuống đất với tốc độ cực nhanh. Đội quân cũng đã tản ra dưới sự chỉ huy của Lãnh Mạch. Tôi và Lạc Nhu đập mạnh lên nên tuyết. Nền tuyết dày mấy thước Anh bị đục ra một cái hố to, Lạc Nhu cũng bị Kiếm Thần ghim chặt lên mặt đất.
“Đáng ghét! Cô là con ả quái đản! Rốt cuộc cô đã làm gì?” Lạc Nhu gào lên, trong miệng phun ra khí đen đặc, muốn ăn mòn tôi.
Chiến khí xuất hiện, toàn thân tôi được phủ một lớp khiên phòng hộ màu vàng từ bên ngoài. Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Bây giờ bắt đầu tính nợ của chúng ta nào: Toàn bộ đội quân và tất cả mọi người đều vây quanh chúng tôi.
Lãnh Mạch, Tống Tử Thanh, Si Mị, Dạ Minh, Lưu Nguyệt, Bạch Hổ, Đồng Sênh, Diệp Hàn, Dương Tàn Nguyệt, Đường Khinh, Đường Dịch, thống lĩnh Lương Sinh, và ba người con trai của thống lĩnh Lương Sinh.
Trong tay tôi xuất hiện lưỡi đao bằng băng.
“Chết tiệt! Cô dám động vào tôi! Đi chết đi!” Lạc Nhu vần còn đang giấy dụa, trở tay ngưng tụ ra quả cầu đen đáp về phía tôi.
Tôi hơi nghiêng đầu, quả cầu đen bay sượt qua bên †ai tôi, mà tôi không hề hao tổn chút gì.
“Một” Tôi nhìn cô ta, thản nhiên mở miệng: “Thù cô ném tôi xuống hồ, muốn đẩy tôi vào chỗ chết, cứ dùng cái chân trái này của cô để trả đi”
Nói xong, lưỡi băng đâm vào trong đùi trái của Lạc Nhu, ánh sáng vàng chợt lóe lên, chân trái của cô ta đã rời bỏ cơ thể.
“ÁI” Lạc Nhu rống lên một cách đau đớn đến cực điểm.
“Hai” Lưỡi băng lại xuất hiện trong tay tôi: “Thù giết chết toàn bộ nhà họ Tống, và phân thây Tống Mộc Âm, chém cái chân phải của cô, cũng không quá đáng đâu nhỉ”
“Cô dám!”
Chân phải của Lạc Nhu bị chém đứt.