Khi tình yêu còn mãnh liệt, Lãnh Mạch luôn gọi tôi là bảo bối, giọng điệu mang theo sự nũng nịu và vô cùng sến, không giống một Chí Tôn Vương cao cao tại thượng mà lại giống một cậu bé luôn ỷ lại vào tôi. Môi khi đến lúc này tôi đều không thể cưỡng lại được, thật sự quá câu hồn rồi, tôi ôm mặt anh nhìn anh: “Hả?”
“Hứa với anh một việc.” Lãnh Mạch để yên cho tôi ôm mặt.
“Được.’ Tôi nói.
Lãnh Mạch sững người một lúc: “Sao em không hỏi anh là chuyện gì liền đồng ý rồi? Em không sợ anh lừa em à?”
“Anh sẽ lừa em sao?” Tôi cười hỏi anh.
Đôi mắt anh ta trong phút chốc trở nên sâu thảm, bộ dạng vô cùng thâm tình: “Sau khi cuộc chiến này kết thúc, anh sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng cho em, một đám cưới có một không hai trên trời dưới đất này được không?”
Một đám cưới hoành tráng …
Điều này cũng có nghĩa là anh đang cầu hôn tôi. Kỳ thực, tình cảm đã đến mức như ngày hôm nay, còn rất nhiều chuyện hợp tình hợp lý chẳng hạn như sau này kết hôn với anh, hình như cũng không có gì hội hộp nữa, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Được.” Tôi không chút do dự trả lời anh.
Tôi rất yêu Lãnh Mạch, cả cuộc đời này cũng sẽ chỉ yêu một mình anh mà thôi, tôi chủ muốn ở cùng với anh một đời một kiếp. Anh cũng yêu tôi vậy thì cần gì phải do dự nhận lời cầu hôn của anh cơ chứ?
“Chuyện em hứa với anh thì không được hối hận”
Lãnh Mạch nói.
Tôi cười: “Em không hối hận, chỉ sợ anh hối hận mà thôi.”
“Anh vĩnh viên cũng không hối hận.” Lãnh Mạch nói xong liền hôn tôi.
Hôm nay trời cũng đã nhá nhem tối rồi, còn năm tiếng nữa là đến 0 giờ đêm ngày mai. Khi đến nửa đêm thì lá chắn phòng vệ Lôi Minh sẽ được gỡ bỏ, cũng có nghĩa là trận chiến chết chóc này sẽ lại bắt đầu, vậy nên chúng tôi bây giờ đang cố hết sức để triền miên với nhau. Nhưng có điều Lãnh Mạch đang kiềm chế không muốn tôi, chỉ là hôn nhau xong rồi lại sến súa một hồi mới buông tôi ra rồi ngồi dậy: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, đợi anh trở vê.”
“Em sẽ đợi anh trở về.” Tôi nhìn vào bóng lưng của anh.
Lãnh Mạch không quay đầu lại, tôi biết anh sợ anh sẽ không nỡ rời đi mà trì hoãn trận chiến. Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Lãnh Mạch, tôi liền ngồi dậy khỏi giường, qua một lúc sau xác định Lãnh Mạch đã đi rồi mới nhìn vê phía cửa gọi: “Tiểu Bắc!”
Tiểu Bắc tiến vào: “Chị Tiểu Đồng, có chuyện gì vậy?”
“Làm ơn giúp tôi mặc quần áo và tìm xe lăn cho tôi được không?”
“Hả? Chị cần xe lăn để làm gì? Chị muốn đi ra ngoài sao? Đi đâu vậy?”
“Đợi gần đến nửa đêm đưa tôi đến tường thành.”
Tôi nói.
“Tường thành?” Tiểu Bắc sửng người một lúc lâu sau mới phản ứng lại: ‘Chị muốn đến tường thành xem bọn họ chiến đấu sao?”
Tôi gật đầu: “Phải”
“Nhưng sức khỏe của chị…”
“Không sao.” Tôi ngắt lời của Tiểu Bắc: “Tôi không tham gia vào cuộc chiến, nhưng tôi không thể năm đây chờ họ đánh trận, ít nhất cũng có thể đứng trên tường thành xem bọn họ đánh trận cũng tốt, tôi không muốn rời xa bọn họ, cô có hiểu được tâm trạng của tôi không?”
Tiểu Bắc mím miệng một lúc rồi lắc đầu: ‘Mặc dù em không hiểu rõ tâm tư của chị, nhưng em biết mối quan hệ của chị và Vương. Nếu người yêu của em ở trên chiến trường, em nghĩ răng em cũng có thể không ngôi yên được.”
Tôi cười nói: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”
“Được!” Tiểu Bắc đồng ý quay người đi tìm xe lăn “Tôi nói cô yêu Lãnh Mạch kia như vậy sao?” Hồng Hồng xuất hiện rồi: “Người đàn ông kia đáng để cô tin tưởng và không thể buông bỏ đến như vậy sao?”
“Tình yêu có lẽ là như vậy, khiến cho người ta mù quáng không thôi.” Tôi mơ hồ trả lời cô ấy.
ều… tình yêu rốt cuộc có mùi vị như thế nào, tôi đốt nhiên có chút tò mò” Hồng Hồng hỏi.
Buổi tối tôi nghiêm túc ăn cơm, trong lúc đó Tống Thiên Ngân có đến thăm tôi, nói chuyện với tôi vài câu rồi lại vội vã rời đi, cậu ta cũng tham gia vào trận chiến lần này.
Huy động toàn dân, trận chiến lần này so với lần trước còn khó hơn, lần trước chỉ là rút lui chứ không phải đối đầu, lần này thì khác, trận chiến này nhất định phải đối đầu mà không hề có đường lui nào cả.
Bên phía Lạc Nhu vân hành động trong ánh sáng nhưng Tống Lăng Phong càng đáng sợ hơn, không biết ông ta đang làm gì trong bóng tối, đây mới là điều đáng sợ nhất.
Mãi cho đến tận nửa đêm Lãnh Mạch cũng không đến nữa, để cho anh không vì tôi mà phân tâm, tôi vân luôn đợi đến tận nửa đêm mới gọi Tiểu Bắc lại. Tiểu Bắc đẩy xe lăn đến giúp tôi ngồi lên. Sự chờ đợi này thật sự khiến cho người khác không thể nào chịu nổi, từ tẩm điện của Lãnh Mạch đến tường thành Lôi Thành chỉ có mười mấy phút đi đường nhưng tôi lại cảm thấy giống như đã đi được trăm năm rồi, tôi hận không thể mọc được đôi cánh để bay đến trước mặt bọn họ.
Đến tường thành Hàn Vũ nhìn thấy tôi liên nghênh đón: “Sao cô lại đến đây? Không phải là cô muốn thành ra như thế này rồi vân muốn chiến đấu đấy chứ?”
“Không phải, tôi chỉ là không có cách nào đợi ở tẩm điện được nữa nên mới đến đây xem cũng tốt hơn” Tôi nói.
Hàn Vũ dường như cũng biết được có khuyên tôi cũng vô ích, hơn nữa đây là một trận chiến sinh tử, nếu như đám người Lãnh Mạch bại trận thì bọn họ cũng xem như thất bại rồi, ở tẩm điện chờ chết không bằng chết trên tường thành, anh ta nghĩ đến đây liên không nói thêm gì nữa mà cùng với tôi đi lên tường thành.
Trước khi đi lên tường thành tôi thấy những hàng binh sĩ đứng ngay ngắn ở cổng thành, dân đầu trước cửa là Sĩ Mị với đầu tóc đỏ chói vô cùng bắt mắt, tôi gọi anh ta: “Sỉ MịI”
Sỉ Mị quay đầu lại nhìn thấy tôi liền vô cùng kinh ngạc mà phi nhanh như ngựa đến chô tôi.
“Đồ ngốc, sao em lại đến đây? Em đang đùa gì vậy chứ! Mau trở về đi, người như em thì đánh đấm gì được chứt” Sỉ Mị vừa tiếng đến liền hét vào mặt tôi.
“Tôi không tham chiến, để tôi đứng trên tường thành nhìn bọn họ đánh đi.”
Sỉ Mị còn muốn nói gì đó nhưng tôi lại lên tiếng ngất lời: “Thử nghĩ xem tôi và anh đổi vị trí cho nhau, anh đứng ở góc độ của tôi thì anh có chấp nhận cứ như vậy ở tẩm điện chờ đợi không?”
Sỉ Mị nhất thời không nói nên lời, một lúc sau mới nói với Hàn Vũ: “Anh chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu cô ấy có xảy ra chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho.
anh đâu!”
“Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Hàn Vũ nói.
“Sĩ Mị” Tôi nhìn Sỉ Mị: “Tôi sẽ không nói mấy lời như anh hãy cẩn thận, những lời đó không thực tế chút nào, tôi chỉ muốn nói làm tất cả mọi cách để đánh thắng trận chiến này rồi sống sót trở về đây.”
Si Mị nặng nê nhìn tôi, tôi thấy anh ta có ý định hôn tôi nhưng cuối cùng vân không làm gì cả. Si Mị quay: người kéo ngựa nhanh chóng rời đi.
Khi rời đi anh ta ném cho tôi một câu: “Đồ ngốc, tôi đồng ý với em.”
Tôi bật cười nhìn bóng lưng của anh ta, Hàn Vũ đẩy chiếc xe lăn của tôi đi lên tường thành. Những cung thủ, xạ thủ, cung đá, thích khách cùng đủ loại vũ khí đã bày sẵn thế trận trên tường thành. Đại soái Diệp Hàn ngồi ở chỗ chỉ huy, Hàn Vũ dân tôi đi đến đó, Diệp Hàn liếc nhìn tôi một cái rồi dời tâm mắt đi nơi khác. Đây là người duy nhất tôi quen thấy tôi xuất hiện ở đây mà không hề kinh ngạc gì.
Lãnh Mạch cưỡi một con Cự Lang ở dưới tường thành, từ chỗ tôi nhìn thấy anh, nhìn thấy lá cờ của anh đang tung bay, ở sau lưng Lãnh Mạch là hàng trăm vạn quân đội thiết giáp màu xanh trăng, pháp sư, người dị năng, đội điều trị, tất cả mọi người đều không nói gì mà đợi đội quân của Minh Vương xuất hiện. Chỉ hai phút sau nửa đêm, quân đội của Minh Vương đã đến.