Nếu Hồng Hồng đã biết Tống Lăng Phong đang làm gì thì ngược lại Tống Lăng Phong cũng có thể thông qua cách nào đó để theo dõi Hông Hồng, nếu nói như vậy thì…
Lúc tôi bị Ngân Huyết truy sát ở thôn tuyết đã bị bại lộ tung tích, rất có khả năng là do Hồng Hồng đã tiết lộ cho Tống Lăng Phong sau đó ông ấy lại nói cho Lạc Nhu biết! Không, không phải là có khả năng, nhìn phản ứng của Hồng Hồng như thế này thì suy đoán của tôi chắc chăn hoàn toàn đúng, Hồng Hồng chính là kẻ phản bội! Cô ấy không những hút năng lượng của tôi mà còn có nhiệm vụ cung cấp thông tin của chúng tôi! Nghĩ đến đây tôi liên hít một hơi thật sâu, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Lúc trước tôi chỉ nghĩ răng Hồng Hồng muốn trở nên mạnh hơn để thoát khỏi sự trói buộc với tôi nhưng bây giờ cảm thấy bản thân quá ngây thơ rồi, Hồng Hồng cùng tôi vào sinh ra tử, ở thôn tuyết còn bảo vệ tôi hóa ra là để thu hút sát thủ thật sự đến! Vậy thì những người liều mạng chiến đấu cùng tôi, cùng nhau cười đùa, bảo vệ tôi, cứu mạng tôi, trở thành một với linh hồn của tôi, tất cả đều là giả dối…
Tôi không tin, tôi không tin Hồng Hồng sẽ như vậy, hiện tại không có băng chứng nào chứng minh suy đoán của tôi, nhưng cũng không thể tin tưởng Hồng Hồng nữa rồi. Việc tôi phải làm bây giờ là tìm cách thông báo tin tức này cho Lãnh Mạch, để anh biết sau này phải cẩn thận khi nói chuyện với tôi và đừng để lộ bất kỳ kế hoạch nào của chúng tôi cho Hồng Hồng, về phần làm thế nào để thông báo thì tôi đã có cách rồi, đợi Lãnh Mạch về rồi nói.
“Tôi buôn ngủ rồi, tôi ngủ trước đây” Tôi nói với Hồng Hồng.
“Ngủ đi, tôi trông chừng giúp cô.” Hông Hồng đáp lại.
Nhiều lúc Hồng Hồng giống như là chị em của tôi vậy, ngoài miệng luôn nói ra lời làm tổn thương người khác nhưng thật ra rất quan tâm tôi, từ lâu tôi đã xem cô ấy người người thân của mình nhưng không ngờ cô ấy… . ngôn tình tổng tài
Tôi nhằm mắt lại, trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ có thể cưỡng ép bản thân đừng nghĩ đến nữa, cưỡng ép bản thân chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi Hồng Hồng nói với tôi: ‘Lãnh Mạch đến rồi.’ Tôi mới tỉnh dậy.
Lãnh Mạch đến rồi, sắc mặt anh vô cùng mệt mỏi, có lẽ việc nghênh chiến của quân đội không được lạc quan, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh giường của tôi, xoa xoa thái dương.
“Sao vậy?” Tôi vô cùng đau lòng, chống tay từ từ ngồi dậy.
“Không có gì, bởi vì hôm qua em thăng Lạc Nhu, nhuệ khí của binh lính tăng vọt, lại không ngừng có người đến nhập ngũ, quân đội đang ráo riết huấn luyện tân binh để bù đắp cho tổn thất đêm qua. Đối mặt với Lạc Nhu chỉ có thể dùng đầu óc, Si Mị hiểu rất rõ những cái bây kia, anh để cho anh ta giúp đỡ binh lính đi rồi. Bên phía Tống Tử Thanh truyền đến tin tức nói đã thuận lợi đi đến ngọn núi của Không Vương, đang chuẩn bị tiến hành đàm phán, vết thương của Dạ Minh cũng đã tốt lên rất nhiều rồi.”
Những điều này cũng không biết là bí mật gì, tôi muốn ngăn Lãnh Mạch nói thì cũng đã muộn rồi, bởi vì Hồng Hồng vân đang nghe nên tôi không muốn nói chuyện quân đội với Lãnh Mạch liên chuyển chủ đề: “Vậy sao trông anh vân còn lo lăng như vậy?”
“Dù gì người anh đối phó cũng là Lạc Nhu, tất nhiên không thể buông lỏng cảnh giác được.” Lãnh Mạch đáp lời tôi.
“Lãnh Mạch” Tôi đột nhiên gọi anh. Lãnh Mạch nghiêng đầu nhìn tôi.
“Ừm, em…” Tôi đột nhiên có chút xấu hổ: “Em… em có chuyện muốn nói với anh…”
“Nói đi”
“Thì là, ừm… Cách để Hồng Hồng rời đi mà không nghỉ ngờ tôi là đê xuất muốn lăn giường với Lãnh Mạch. Môi lần lăn giường với Lãnh Mạch thì Hồng Hồng bởi vì cảm thấy không được tự nhiên nên sẽ tự động chìm vào giấc ngủ say để ngăn cách với linh hôn của tôi, đây là cách duy nhất để nói với Lãnh Mạch việc của Hồng Hồng “Có gì cứ nói, em ngại ngùng gì chứ?” Lãnh Mạch nhướng người về phía tôi: ‘Có phải em đến ngày rồi không? Sao em lại đến ngày chứ, không phải vừa hết sao?”
“Không phải, không phải!” Tôi xua tay, sắc mặt đỏ lên như quả cà chua: “Em chỉ là… đột nhiên muốn…”
“Muốn? Em muốn gì?” Lúc này Lãnh Mạch tại sao lại đột nhiên trở nên khờ khạo như vậy, sao lại không hiểu cơ chứt “Muốn… cái đó…” Tôi úp úp mở mở cả nửa ngày vẫn không nói ra được.
Lãnh Mạch mất kiên nhẫn: “Em còn không nói là anh đi ra ngoài đấy, anh còn chưa ăn gì đâu.”
“Anh đừng đi!” Tôi nắm lấy cánh tay anh. nhắm mặt lại căn răng nói: “Em muốn lăn giường với anh!”
“Em nói cái gì?” Lãnh Mạch bày ra vẻ mặt như gặp quỷ: “Vừa rồi anh không nghe rõ, em vừa nói gì mau nói lại đi”
Dù sao tôi cũng đã nói một lần rồi, nói lại lần nữa cũng không thành vấn đề: Em nói là em muốn lăn giường với anh! Làm cái chuyện đó đó!”
“Bé con đầu em có vấn đề à? Hay là bị ai chiếm xác rồi? Hay ăn phải thứ không nên ăn rồi?” Lãnh Mạch hoàn toàn không tin lời tôi nói, anh còn sờ trán tôi.
Tôi biết anh nhất định không tin liền không nhiều lời nữa mà trực tiếp kéo anh lại gân mình, sau đó liên ôm lấy cổ anh rồi chủ động hôn.
Lãnh Mạch không thể chịu được sự trêu chọc, trong lúc nhất thời đột nhiên bị khiêu khích liên đè tôi xuống giường rồi hôn tôi một cách cuồng nhiệt, vừa hôn vừa luồn tay vào chăn bắt đầu vân vê tôi.
Hồng Hồng xấu hổ tự mình ngắt kết nối với linh hồn tôi, chính là lúc này rồi!
“Lãnh Mạch, anh nghe em nói, ưm…’ Tuy nhiên tưởng tượng thì đẹp nhưng thực tế thì tàn khốc. Tôi tính được sự mở đầu nhưng không đoán được kết thúc, người đàn ông này sau khi bị khiêu khích liên không còn cách nào nói chuyện đàng hoàng được nữa!”
“Lãnh Mạch anh nghe em nói trước đãi! Việc này rất gấp!” Tôi dùng sức đẩy đầu anh ra rồi nói: “Anh nghe em nói, em…al”
Lãnh Mạch dùng sức căn vào cổ tôi, căn tôi đến phát đau, người đàn ông này vốn không hề nghe tôi nói, anh buồn bực nói: “Câu dẫn anh rồi còn muốn nói chuyện, đợi làm xong rồi nói!”
Làm xong thì Hồng Hồng lại xuất hiện rồi!
“Không được, anh nghe em nói trước đã, nói xong rồi làm!” Hoàn toàn không có tác dụng.
Bởi vì tôi đang bị thương nên Lãnh Mạch chủ động ở phía trên, anh em người tôi rồi tiến vào, tôi không ngừng phát ra tiếng rên rỉ nhưng vẫn còn lí trí nên nói ngắt quãng, Lãnh Mạch tùy ý đáp lại tôi hai tiếng rồi lại tiếp tục dày vò tôi, cũng không biết anh có nhớ việc này chưa. Sau cùng tôi vô cùng mệt, năm trong ngực anh cũng không muốn nói chuyện chỉ muốn ngủ nhưng lại nhớ đến Lãnh Mạch nói vẫn chưa ăn gì liền nói với anh: “Anh mau đi ăn đi.”
“Được, dỗ em ngủ xong anh sẽ đi.” Lãnh Mạch lười biếng nói.
Tôi mơ hồ sắp ngủ thiếp đi lại nghe anh nói: “Từ nay về sau môi ngày anh đều ngủ với em, không để cho bất cứ thứ gì đến gần em”
Hóa ra là anh đã nghe những gì tôi nói. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm rồi yên tâm chìm vào giấc ngủ. Việc sau này cứ giao cho Lãnh Mạch là được, dựa vào anh cũng tốt. Khi tôi tỉnh dậy thì Lãnh Mạch vân đang vòng †ay ôm tôi và nhắm mắt ngủ, lông mày của anh nhíu chặt. Trên vai anh chồng chất quá nhiều sứ mệnh và sự mong đợi, áp lực vô cùng lớn.
Tôi đau lòng vươn tay ra vuốt lông mày của anh.
Lãnh Mạch bị tôi đánh thức, uể ỏi mở mắt nhìn tôi.
Chốc lát anh lên tiếng gọi tôi: “Bảo bối…”