Bây giờ tôi đã không còn chút sức lực nào để phản kháng lại ông ấy, tôi đau tới mức không còn thiết tha gì nữa.
Lại còn bị ông già thêm dầu vào lửa nói: “Cô bé là người yếu ớt nhất mà ông già này từng gặp, cháu làm sao mà sống sót được vậy hả?”
“Cái ông già điên này ông nói chưa xong phải không!” Tôi không nhịn được nữa rồi, cộng thêm cơn đau từ cánh tay tôi hét lên: “Còn yêu cầu gì thì mau đưa ra đi!”
Ông già cười lớn.
Tôi đột nhiên cảm giác được sự đau đớn trên cánh tay giảm đi không ít, một lúc sau tôi quay đầu nhìn Chung Nhiễm, Chung Nhiễm đã nhìn về phía lò luyện rồi: “Nếu muốn luyện sắt thì có thể dùng khối sắt, khối sắt cần phải chuyển động liên tục, để cho toàn bộ khối sắt đêu được nung nóng, dùng tay”
“Ông đang giỡn với tôi chắc!” Tôi nhìn về phía lò luyện: “Cái tay này mà đưa vào đó thì chỉ một giây thôi là hóa thành tro ngay!”
“Cho nên, cháu vẫn nên bỏ cuộc đi”
“Ông!”
Tôi thâm thề với lòng, đợi trảm thi kiếm sửa chữa xong thì tôi nhất định sẽ đi tính sổ với cái ông già này!
Xản tay áo lên, hai cánh tay gầy quộc của tôi lấy băng từ trong balo ra, sau đó quấn lên cánh tay một lớp xong xuôi, nhìn vào ngọn lửa đang bùng cháy trong lò luyện, trong tâm mắt tôi có thể nhìn thấy được cảnh trảm thi kiếm được tạo ra trong lò luyện.
Vì trảm thi kiếm, sẽ bị ăn mòn xương cổ tay!
Tôi đi tới bên lò luyện, ngồi xổm xuống, không chút lưỡng lự đưa cả hai tay vào trong lò.
Nghĩ thử xem, nếu như để tay bạn chạm vào nhiệt độ có thể biến sắt thành nước ở trong lò luyện, thì tay bạn sẽ đau đến mức nào?
Ngọn lửa trong lò nhanh chóng bao phủ lấy bàn tay tôi, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là, da thịt tôi như bị nứt ra rươm rướm máu, nhưng lại không bị cháy thành tro ngay lập tức.
Tôi ngẩng đầu nhìn Chung Nhiễm, ông già này lại cười một cách khó hiểu, tôi lại cúi đầu và kinh ngạc nhìn thấy trên cổ tay tôi sáng lên một cái phù văn, nhưng tôi lại không hề nhận ra rằng chiếc bùa hộ mệnh trên tay trái của tôi đang phát sáng lên nó ánh lên màu máu một cách lặng lẽ, quanh hai cánh tay chỗ mà tôi đã quấn băng được bảo vệ bằng một lớp máu.
Chắc lại là trò hề của cái ông già này, vừa nãy ông ta bảo tôi di chuyển khối sắt một cách nhất định, là bởi vì ông ta đã thiết lập phù văn lên trên khối sắt rồi sao?
Ông ấy đang thử thách tôi sao?
Những người này… thật là nhàm chán quá đi.
Nhưng mà dù cho có lớp bảo vệ trên tay, nhưng tay tôi vẫn đau đến tê tái, nhưng tôi lại di chuyển khối sắt đen đó theo bản năng, đến nỗi mà tôi quên đi cảm giác đau là như thế nào.
Trên thế gian này điều giày vò nhất chắc cũng chỉ có vậy thôi.
Cho đến sau khi khối sắt được mài thành phiến mỏng, Chung Nhiễm mới nói: “Được rồi, lấy ra đi.”
Tôi lấy miếng sắt mỏng đó ra để lên trên bàn, đoạn đường tôi đi tới bên cái bàn đều đây máu.
“Chúc mừng con gái, cháu rất kiên trì. Chung Nhiễm nói.
Tôi ngồi bệt xuống đất muốn cử động các ngón tay, bàn tay của tôi đã bị đốt cháy hết chỉ còn lại mười đốt xương, đau thấu đến mức không thể cử động được.
Chung Nhiềm ném cho tôi một đóa hoa cỏ màu xanh: “Dùng tay nghiền nát và chà xát nó lên tay.”
Tôi nhận lấy đóa cỏ, khó khăn dùng miệng nhai nát đóa hoa cỏ màu xanh bình thường đó, sau đó cố gắng dùng tay để nghiền nát và chà xát nó ra, khi đóa cỏ bị nát thì một điều thân kỳ đã xảy ra, đóa cỏ bồng nhiên trở nên bồng bềnh, phát ra huỳnh quang màu xanh lá cây nhạt, rồi chạm vào đôi tay của tôi, tôi cảm nhận được tay mình hơi man mát và châm chích, sau đó thì da trên đôi tay đã bị lửa thiêu của tôi hồi phục trở lại.
Không lâu sau đó, chỗ tay bị phỏng dần dần phục hồi lại tất cả, ngoại trừ việc tay vẫn còn đau, thì bên ngoài đã hồi phục trở lại rồi, cổ tay tôi bây giờ đã trắng trẻo mềm mại hơn trước đây, tôi cử động các ngón tay của mình, dù vân còn hơi đau nhưng cơ bản là đã khỏi rồi.
“Cái này thật là thần kỳ?” Tôi cảm thán một câu.
“Đây là dược liệu quý hiếm từ Thánh Liên Hoa đó!” Lục Quy xuất hiện.
Lúc nhìn thấy Lục Quy, tôi nhận ra Chung Nhiễm nháy mắt liền thay đổi, thấy ánh nhìn của tôi càng ngày càng thâm thúy.
Trước đây cũng vậy, Cự mãng ở sông không nghe lời của Bạch Hổ, nhưng khi nhìn thấy Lục Quy xuất hiện thì liền thỏa hiệp rời đi, xem ra thân phận của Lục Quy không giống như vẻ bề ngoài.
Nhưng mà dù nói như thế nào thì cũng phục hồi rồi, tôi thở dài một hơi: “Ông già ông xem ra cũng không hẳn xấu xa nhỉ, chuyện trước đây tha thứ cho ông đó.”
Chung Nhiễm ha ha cười lớn: “Có thể làm tới mức này chứng tỏ cháu rất thích cây kiếm này, mặc dù cây kiếm này chỉ là một món đồ vật lạnh lẽo thôi, nhưng trên thế giới này chuyện gì mà không thể xảy ra chứ? Có thể vì con yêu thích cây kiếm này nên nó sẽ dân dần tạo được tiếng vang, và sinh ra linh hồn của cây kiếm, người kiếm hợp nhất, đó mới là cảnh giới cao nhất của cái mạnh”
Tôi nhìn về phía cây trảm thi kiếm nằm ở trên bàn: “Khi mới bắt đầu thật ra tôi chỉ xem nó là một cây kiếm thôi, nhưng từ lúc nhận được nó tôi liền không tách rời với nó bao giờ, bây giờ đối với tôi mà nói, trảm thi kiếm không còn đơn thuần là một cây kiếm nữa, mà nó đã là một người bạn của tôi rôi.”
“Làm bạn với một thanh chí tà kiếm… thì con là người đầu tiên mà ta gặp được.” Chung Nhiễm nhìn tôi: “Hoặc là, trong tương lai con muốn phát huy sức mạnh của trảm thi kiếm vào lúc cấp thiết nhất, thời đại này là của tuổi trẻ các người, nhưng tư tưởng già côi của người già như bọn ta đã không còn theo kịp nữa rồi, không theo kịp nữa rồi.”
Tương lai sao, không phải tương lai vần còn chưa xảy ra chuyện gì sao?
“Trảm thi kiếm ta sẽ phục hồi cho con, con cứ yên tâm, khi nào con lấy được đồ ở đảo Đầu Lâu, thì hẳn quay về đây lấy kiếm”
Tôi thích câu này!
“Cảm ơn! Cảm ơn ông, thợ rèn cao quý!” Tôi cúi đầu thật sâu ba cái với Chung Nhiễm.
“Được rồi, mau chóng quay về đi, bạn của con đang sốt ruột tìm con đó.” Chung Nhiễm nói.
Bạn của tôi tìm tôi?
Sau khi cảm ơn một lần nữa thì tôi rời khỏi phòng đúc nhỏ bé thần bí này.
Vừa mới xuyên qua khỏi khu rừng nhỏ tôi liền nhìn thấy Bạch Hổ như một chú chó trắng nhỏ nhắn lao về phía tôi, vừa chạy tới vừa rống lên: “Cái con bé đáng chết này cô đi đâu vậy hả! Ông đây mới vừa ngủ dậy, còn nghĩ là cô bị Tộc người lùn dùng búa đánh chết rồi chứ! Đã nói với cô rồi đừng có rời khỏi tâm mắt của tôi! Đây là đảo phong ấn!
Đảo phong ấn đó! Tộc người lùn là một bộ tộc hung ác! Cô có hiểu hay không?”
Ông già Chung Nhiễm nói bạn của tôi, chắc là nói Bạch Hổ rồi.
Tôi nở nụ cười, lao vào vòng tay bảo vệ của Bạch Hổ ở trước mặt, ôm lấy cái đầu lông mượt mà êm ái của Bạch Hổ, nói: “Bạch Hổ, cảm ơn”
Chắc chăn là Bạch Hổ bị hành động bất ngờ của tôi làm cho choáng váng, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
“Lần sau tôi nhất định sẽ không chạy đi lung tung nữa” Tôi lại nói bên tai Bạch Hổ, nhân tiện xoa xoa cái mặt đây lông của nó, thật dễ chịu.
Bạch Hổ nhảy ra khỏi người tôi, rồi nhìn tôi chăm chằm, nói: “Cái con nhỏ này cô dám sàm sỡ tôi sao, nhân lúc tôi không chú ý hôn lên mặt tôi hải”
Tô cười gượng nói: “Bây giờ tôi đã biết vì sao có đánh chết cậu cũng không muốn biến thành hình người rồi, bởi vì dáng vẻ con người của cậu là một công tử nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng mà cái miệng cậu lúc nào cũng ông đây ông đây, hoàn toàn không hợp với hình ảnh con người của cậu chút nào cả, cậu sợ người ta cười nhạo cậu.”
“Ông đây mà sợ người ta cười nhạo sao?!” Rõ ràng là Bạch Hổ bị tôi nói trúng tim đen rồi, cậu ấy hắng giọng hét lên với tôi.