Tôi hoàn toàn bị ông già này làm cho choáng váng: “Ông càng nói càng khiến tôi mơ hồ. Cái gì gọi là vì tương lai của tộc người lùn nhất định phải điều tra tôi? Tôi dường như chẳng giúp được gì cho tương lai của tộc người lùn, cũng chẳng gây ra được mối đe dọa nào cho tộc người lùn?”
“Điều này cũng không nhất định” Lời nói của ông già đầy ẩn ý: “Suy nghĩ một chút, tương lai có thể sẽ được cứu bởi cháu, nhưng cũng có thể sẽ bị cháu hủy diệt, ai có thể nói trước được điều gì chứ?”
Tương lai có lẽ bị tôi hủy diệt…
Không hiểu tại sao, tôi lại nghĩ đến ảo cảnh quỷ sương mù.
Trong ảo cảnh đó, tôi chính là người hủy diệt tương lai.
“Tên ta là Chung Nhiễm” Khi tôi đang suy nghĩ thất thần, ông già lại cất tiếng: “Là một thợ rèn của tộc người lùn”
“Ông là thợ rèn của tộc người lùn sao? Tôi thốt lên: “Khoan đã, không đúng, ông trông … không giống người lùn.”
Ông già tên Chung Nhiễm mỉm cười: “Mẹ của †a là một người lùn, nhưng cha của ta là người, nhưng đó là chuyện rất lâu trước đây rồi, cha ta vô tình đột nhập vào hòn đảo này, sau đó yêu mẹ ta và sinh ra ta”
“Thật sao! Ông thật sự là một thợ rèn sao?!
Tuyệt, thật tuyệt vời! Thanh kiếm của tôi có hy vọng được sửa chữa rồi!” Tôi hoan hô.
“Cô bé, ta chưa từng nói muốn sửa cây kiếm chí tà” Chung Nhiễm lại nói.
– Kiếm chí tà? Tôi ngây ngốc: “Kiếm mà tôi mang theo không phải là kiếm chí tà, nó là trảm thi kiếm của nhà họ Tống, dùng để trừ yêu diệt quỷ”
“Không không không, thanh kiếm này tuy rằng được đặt tên là nhà họ Tống trảm thi kiếm, nhưng mục đích sinh ra của nó, cũng không đơn thuần chỉ dùng để trừ yêu diệt quỷ.’ Chung Nhiễm lắc đầu: “Ông già này biết, trong lòng cháu khẳng định có chút nghi ngờ, vì sao trảm thi kiếm trong tay cháu lại giống với một thanh kiếm nào đó mà cháu chưa từng được thấy qua, đúng không? “
Tôi thật sự rất ngạc nhiên.
Ông già này… Rốt cuộc là ai?
Ông ấy làm sao biết tôi đã từng gặp qua kiếm thần? Ông làm sao biết được trảm thi kiếm giống với kiếm thân?
“Cháu không cần phải ngạc nhiên, ông già ta tuy rằng sống ở đảo tộc người lùn, nhưng chuyện bên ngoài không thoát được khỏi tai mắt của ta, ta còn biết, hiện tại anh trai ruột của cháu, Tống Tử Thanh, đang ở ngoại ô vương thành Minh Giới bị bộ đội Lạc Nhu đánh len, trong các cháu có người đã tiết lộ hành tung của mọi người, Chí Tôn Vương Lãnh Mạch đang phái người đi hỗ trợ.”
“Ông nói cái gì?!” Tôi không biết ông già này rốt cuộc có năng lực như thế nào, nhưng ông ta lại biết nhiều chuyện như vậy, cũng không có khả năng không có hiểu biết gì lại tùy tiện nói lung tung: “Ông nói Tống Tử Thanh bị băn tỉa? Tống Tử Thanh có chuyện gì không? Anh ấy có bị thương không?”
“Tạm thời không có, đại tướng quân Si Mị đã đến trợ giúp, Lạc Nhu không cách nào đích thân đến chiến đấu, cho nên tạm thời sẽ không nguy hiểm” Chung Nhiễm chắp hai tay ra sau cười: “Thời gian của cháu rất gấp, Dạ Minh là chìa khóa để chiến thăng Lạc Nhu, cháu chỉ còn lại bốn ngày.
“Rốt cuộc ông là ai?” Tôi hoàn toàn bị ông già này làm cho khiếp sợ nói không nên lời.
“Chỉ là một ông già tôi tệ mà thôi, trong lòng cháu đang có nghi hoặc, khi cháu tìm được linh hồn quay trở vê thôn Tuyết lân nữa, sau khi gặp nhà tiên tri, có thể sẽ được giải đáp” Chung Nhiễm không nói hết toàn bộ sự tình, giống như đang đề phòng ai đó, lời này ý vị sâu xa, trong đó chứa rất nhiều thông tin có ý nghĩa, tôi nhíu chặt lông mày.
Chung Nhiễm biết được nhiều chuyện như vậy, nói vậy ông khẳng định biết trong thân thể tôi còn có linh hôn của Hồng Hồng, nhất định cũng biết, những gì tôi nghe được thấy được Hồng Hồng cũng sẽ nghe được thấy được, ông không nói rõ ý tứ, là đang đê phòng Hồng Hồng sao? Tại sao ông ấy lại phải đề phòng Hồng Hồng? Giống như ở thôn Tuyết, nhà tiên tri cũng giống như đang phòng bị Hồng Hồng, bọn họ rốt cuộc là biết được bí mật gì của Hồng Hồng?
“Hôm nay cháu tới đây, là muốn tìm ta sửa chiếc kiếm đang nằm trong balo của cháu, đúng không?” Chung Nhiễm cắt đứt suy ngầm của tôi.
“Đúng vậy. Tôi gật đầu, bỏ balo xuống và lấy thanh kiếm bị hỏng ra: “Xin ông hãy giúp cháu sửa lại nó”
“Trước đó ta cũng đã nói, thanh kiếm này là thanh kiếm chí tà, một khi sửa xong, tương lai rất có thể sẽ bị hủy trong thanh kiếm này, cháu có bao giờ nghĩ tới, kiếm gãy, xét ở một góc độ nào đó, nó là một điềm báo chưa?” Chung Nhiễm nhìn trảm thi kiếm nói.
Tôi cũng nhìn trảm thi kiếm trong tay, nhất thời lâm vào trâm tư.
Một lúc lâu sau, tôi ngước mắt lên, nhìn về phía Chung Nhiễm: “Vâng, tôi muốn sửa trảm thi kiếm”
“Suy nghĩ lâu như vậy, ta tưởng cháu sẽ từ bỏ.”
Chung Nhiễm nói.
“Tôi sẽ không thay đổi sự lựa chọn của mình”
Tôi bình tĩnh nhìn ông: “Cũng giống như những gì ông đã nói, cứu rỗi hoặc hủy diệt, chỉ là suy nghĩ trong tích tắc, kiếm cũng vậy, là tà kiếm hay hữu dụng kiếm, đều đang sử dụng ý niệm của con người, cho nên thế giới hủy diệt không liên quan gì đến kiếm tà hay không phải kiếm tà, quan trọng là, người sử dụng kiếm, đúng không? “
“Ha ha ha! Chung Nhiễm đột nhiên cười to, cười rất lâu, tựa như đang lẩm bẩm nói: “Lời tiên trí, quả nhiên không sai. “
Tôi không muốn hiểu ý nghĩa của lời nói của mình, cất bước đến gân ông già: “Bậc thợ rèn, xin ông hãy giúp tôi sửa đoạn kiếm này! “
Chung Nhiềm sau khi cười mệt, cũng ngừng cười, xoay người chỉ chỉ vào một khối sắt đỏ nóng rực khổng lồ trên bàn bên cạnh: “Muốn ta giúp cháu khôi phục kiếm gấy cũng được, nhưng mà, cháu cần đem khối sắt này đặt vào lò nóng chảy, hơn nữa dùng tay tinh chế ra khối sắt dung tâm. Ta muốn nhắc nhở cháu nếu làm như vậy khả năng cao đôi tay cháu sẽ bị phế. Nếu như không muốn đôi tay của mình bị phế, ta có thể cho cháu một thanh kiếm thành phẩm khác, kém hơn so với trảm thi kiếm một chút, nhưng cũng rất tốt. Cháu đưa ra sự lựa chọn đi. “
Tôi nhìn Chung Nhiễm, lại nhìn bếp sắt đỏ bừng, cuối cùng rũ mắt nhìn trảm thi kiếm trong tay.
Thanh kiếm này đi cùng tôi lâu như vậy, đối với tôi mà nói, ý nghĩa của nó đã sớm không phải là một thanh kiếm, còn cần lựa chọn nữa sao?
Tôi đặt đoạn kiếm đặt ở trên đài bên cạnh, sau đó nhấc chân đi tới trước mặt khối sắt, khối sắt màu đỏ thâm nóng bỏng vần còn phát ra tiếng lửa đốt, tôi hít sâu một hơi, sau đó cúi người ôm lấy khối sắt.
Khối sắt này vừa được lấy ra từ lò nung, nhiệt độ ít nhất cũng phải hơn một ngàn, vừa đụng vào liền bị bỏng tôi theo bản năng buồng tay ra, chỉ trong một giây, đôi bàn tay liền bị bỏng lột da, máu cũng tuôn ra.
Tôi nóng đến khua tay múa chân, Chung Nhiễm đứng bên cạnh: “Trên thế giới này không có bữa trưa miễn phí, muốn khôi phục thanh kiếm của cháu, chỉ cần chút ý chí quyết tâm này, ông già ta khuyên cháu nên sớm từ bỏ.”
“Không!” Tôi vung hai tay, tuy rằng trên mặt đau đến nhăn nhó, nhưng một chút cũng không lùi về phía sau, nghỉ ngơi một lát, lại cắn răng ôm lấy khối sắt, lần này, tôi nhất định không buông tay.
Rất nóng, rất đau, đau đến mức tôi chỉ có thể hoàn toàn dựa vào nghị lực để chống đỡ bản thân, nhiệt độ của khối sắt này, cho dù là người như Lãnh Mạch e là cũng không thể chịu đựng nổi, nhưng chỉ cần nghĩ đến trảm thi kiếm phía sau, sức mạnh trong tôi liền không ngừng dâng lên, ôm tảng đá này đi đến bên lò nóng chảy, ném vào trong lò.
Lúc này đôi tay tôi đã tóe máu, không còn phân biệt là thịt hay máu, máu nhỏ trên mặt đất, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố nhỏ, Chung Nhiễm nhìn thấy, thở dài: “Đáng tiếc, một cô bé tốt như vậy lại là thể chất huyết tà thuật: