Chồng Ma Của Em

Chương 110: Trong nhà có trộm



“Dạ Minh anh buông ra!” Tôi hét lên, đạp anh ta, hai tay dùng sức vung loạn, đều không có tác dụng, tôi bị anh ta nhấc cổ áo dậy, ấn lên tường, hai chân cách sàn nhà môn khoảng, tôi không dùng sức được, không sao thoát khỏi trói buộc của anh ta, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn anh ta hôn lên.

Dạ Minh là một người vô cùng nguy hiểm, vui buồn thất thường, bây giờ tôi thực sự hiểu được lời mà Hàn Vũ nói lúc gần đi rồi.

Nhưng việc đã tới nước này, tôi không thể phản kháng được.

Vốn dĩ cho răng sẽ bị cưỡng hôn, nhưng cơ thể của Dạ Minh đột nhiên bị đóng băng, biến thành một bức tượng băng, đổ xuống sàn.

Không bị Dạ Minh trói buộc nữa, tôi từ trên không rơi xuống, cảm giác còn sống khiến tôi đỏ mắt, xông về phía người tới gọi tên anh ta: “Lãnh Mạch!”

Thời khắc quan trọng, Lãnh Mạch xuất hiện.

“Dạ Minh, năm lần bảy lượt, khiêu chiến tôi, cậu muốn chết à” Lãnh Mạch thực sự nổi giận rồi.

Lúc này Dạ Minh cũng dùng lửa thiêu cháy mà thoát ra, mắt anh ta vẫn tăm tối: “Lãnh Mạch, tôi thấy anh sớm đã không vui rồi, tôi muốn anh bại dưới tay tôi, tôi muốn những thứ thuộc về anh đều thuộc về tôi, tôi muốn người của anh, toàn bộ phục tùng tôi, tôi muốn người phụ nữ của anh, ở dưới thân tôi cầu xin tôi yêu thương cô ta!”

Tôi luôn nghĩ tuy rằng Dạ Minh và Lãnh Mạch không hợp nhau, nhưng trước giờ đều là cãi cọ đánh nhau bình thường thôi, giữa hai người này giống như trò chơi giữa mấy bé trai lớn xác vậy, tôi còn thấy quan hệ giữa bọn họ cũng rất tốt.

Nhưng giờ phút này, tôi phát hiện tôi, thực sự sai rồi, còn vô cùng sai.

Thù hận và địch ý của Dạ Minh đối với Lãnh Mạch, giống như ngọn lửa mà anh ta tạo ra lúc này vậy, khiến người ta nghẹt thở, không thể thở nổi.

Mà sự chán ghét và khó chịu của Lãnh Mạch đối với Dạ Minh, cũng giống như băng quanh thân anh ta, lạnh lẽo, không thể đấu lại, khiến người ta phải lùi bước.

Vì sao Dạ Minh lại hận Lãnh Mạch như vậy, tôi không hiểu, tôi chỉ biết, nếu bây giờ hai người này thực sự đánh nhau, vậy không chỉ đơn giản là câu cá, đó thật sự giống điều mà tôi nghĩ trước đây, nghiêng trời lệch đất, tất cả mọi người của thành phố này đều bị bọn họ chôn vùi, không ai còn sống được.

“Hai người muốn đánh thì tới chỗ của hai người mà đánh!” Tôi cố lấy dũng khí hét lên với bọn họ: “Có thể quan tâm tới những người xung quanh hay không!”

Lãnh Mạch và Dạ Minh đồng loạt nhìn tôi, sau đó hai người, cùng nhảy ra ngoài cửa sổ, sau đó biến mất.

Căn phòng lập tức tối đen trở lại, quay về nhiệt độ bình thường, không có cái lạnh thấu xương, cũng không có cái nóng đốt người.

Tôi thở ra một hơi, chỉ cảm thấy đầu đau cực kì, tôi ấn ấn đầu đi bật đèn, một căn phòng bình thường, toàn là chỗ bị đốt cháy bị đóng băng, tan nát tới không nỡ nhìn, chỉ còn lại giường của tôi.

Lãnh Mạch và Dạ Minh, đúng là khiến người khác đau đầu quá mà.

Tôi cũng không biết nên nghĩ ra cách gì để giải quyết vấn đề này, đi nhà vệ sinh rửa mặt, rồi quay lại, năm xuống.

Kệ đi, bọn họ thích thế nào thì kệ bọn họ!

Bọn họ rời đi chưa được một phút, tôi vừa mới tắt đèn, lại nghe thấy tiếng động ngoài phòng ngủ, dường như có người đang nhẹ nhàng đi lại.

Có người? Lãnh Mạch và Dạ Minh đi đánh nhau rồi, chắc chắn không quay lại nhanh vậy được, mấy ngày nay Lão Quỷ đều bay bổng ở bên ngoài, cho dù quay lại cũng không nhẹ tay nhẹ chân như vậy.

Lễ nào….có trộm? !

Không phải chứ, nhà Lãnh Mạch…sẽ có trộm? !

Tôi không ngủ nổi nữa, không tiếng động bò dậy, thuận tay lấy một cái gối, cúi người đi tới bên cửa phòng ngủ, dán lên lửa cẩn thận nghe tiếng động bên ngoài.

Đúng thật, có tiếng bước chân, đi qua đi lại trên cầu thang, hình như đang tìm gì đó.

Bây giờ tôi ra ngoài sao? Nếu không đánh lại đối phương thì sao? Thế không phải là tìm chết à?

Hay là ở trong phòng ngủ đợi Lãnh Mạch quay lại rồi tính vậy. Nhưng nếu ngồi đợi trong phòng ngủ thì như đợi chết vậy, tên trộm đó chuẩn bị xong rồi đi vào phòng ngủ của tôi, thế không phải tôi càng thảm à?

Nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định chủ động tấn công, mặc kệ có đánh nổi không, ít nhất trong tình uống đối phương không có sự chuẩn bị, đánh trúng đối phương.

Tôi ném gối đầu đi, đổi thành cốc nước, nghe tiếng động bên ngoài cách xa phòng ngủ của tôi một chút, cơ hội tới rồi, tôi lập tức mở cửa, mắt tôi đã thích ứng với bóng tối từ lâu, nhìn thấy chỗ cầu thang trước mặt tôi có một bóng dáng, bóng dáng đó nghe thấy tiếng động thì đờ ra, ra tay ngay lúc này, tôi đã đập cái cốc xuống đầu anh ta.

“Ai ya!” Tên trộm kêu thảm một tiếng ngã ngồi ra sàn.

Tôi cũng rất sợ, liên tục lùi về phía sau mấy bước, to tiếng khiến bản thân dũng cảm hơn: “Anh là ai! Đêm hôm dám tới nhà người khác trộm đồ!

Tôi đã báo cảnh sát rồi! mau rời khỏi đây đi, nếu không…”

Tên trộm kia quay đầu lại, dùng bít tất làm mặt nạ, bộ dạng có chút buồn cười: “Hoá ra là một cô gái, doạ chết tôi rồi, tôi còn cho răng hai người kia về cơ’“

Hai người kia về?

“Anh quen Lãnh Mạch và Dạ Minh?” Tôi kinh ngạc.

Anh ta cũng quan sát tôi: “Một cô gái nhỏ, ở một nơi thế này? Gô là ai? Cô cũng không phải là người sao?”

“Anh mới không phải người!” Không đúng!

Tôi trừng to mắt: “Anh có ý gì? !”

Lai lịch tên trộm này không đơn giản, biết Lãnh Mạch và Dạ Minh đều không phải người!

“Tôi là ai sao… Tên trộm bò dậy, hoạt động khớp tay: “Nếu như chỉ có một cô gái như cô đây, vậy thì tôi không khách sáo nữa”

“Anh muốn làm gì!” Tôi lùi về sau, chạm phải cây chổi ở chỗ cầu thang đi xuống, tên trộm đang ép gần tôi, tôi thấy khoảng cách cũng được rồi, vung cán chổi về phía mặt anh ta.

Tôi cũng không ngờ anh ta lại không tránh, trực tiếp bị chổi đánh trúng mặt, kêu như heo bị giết ngã ra sàn.

Điều này lại khiến tôi hoảng sợ.

Tên trộm này đã biết nhân vật lớn như Lãnh Mạch và Dạ Minh, vẫn dám tới đây trộm đồ, vậy võ công…không tệ tới vậy chứ?

“Cô nhóc cô không đánh nhẹ chút được à?”

Tên trộm ôm đầu ngồi dậy, xoa xoa chỗ bị đánh, lập tức nhìn tôi, nháy mắt với tôi: “Võ công cô tốt vậy, hay là theo tôi làm việc đi, trộm tất cả vàng bạc châu báu trên đời này, thế nào? Suy nghĩ thử xem?”

“.. Tình huống gì vậy?

“Thực ra tôi không phải trộm bình thường, nếu hôm nay cô đã ở được đây, vậy có nghĩa cô cũng không phải người bình thường” Tên trộm đứng dậy, thuận tay ném cái bít tất trên đầu anh ta đi, tôi đã bật đèn ngay lúc này, đèn sáng lên, bộ dạng của tên trộm này có khiến tôi có hơi bất ngờ, tôi còn cho răng đây là một tên đàn ông thô kệch chứ, không ngờ lại là một chàng trai trẻ đẹp trai.

“Anh rốt cuộc là ai, anh tới đây làm gì?” Tôi năm chặt chổi, không nghe theo lời anh, không muốn lộ thông tin của mình cho anh ta biết.

“Tôi tên Tống Tử Thanh, tới từ gia tộc trộm mộ cổ xưa, tới nơi đây chỉ là muốn mượn một chiếc gương đồng để dùng, gương đồng này là chìa khoá để vào một ngôi mộ cổ…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv