Chồng Ma Của Em

Chương 109: Tôi cảnh báo cô



Cứ thế tới tận cửa nhà, tôi vẫn trong trạng thái ngây ngây ngô ngô, trong đầu trắng xoá, chỉ còn mỗi câu nói kia của Lãnh Mạch.

Tôi ở Minh giới, không, thích, cô gái, nào cả.

Đi vào sân thì có một viên đá, tôi không chú ý, suýt nữa thì ngã sấp xuống, may là có Lãnh Mạch kịp thời ôm lấy eo tôi kéo lại, cực kì ghét bỏ mà gõ đầu tôi: “Trong đầu em nghĩ cái gì vậy, cái mặt này, uống phải thuốc à”“

Tôi tâm trạng tốt không so đo với anh ta, la la la.

Anh ta lấy chìa khoá mở cửa, tôi đứng bên cạnh anh ta, len lén nhìn, lúc người đàn ông này dịu dàng thật là đẹp trai, thôi xong rồi, tôi thấy tôi thật sự thích Lãnh Mạch rồi.

Cửa vừa mở, trước mắt là một ngọn lửa đang cháy hừng hực, doạ tôi giật mình, theo bản năng nghiêng về phía sau, may mà tốc độ của Lãnh Mạch nhanh hơn, chớp mắt dựng lên trước mặt tôi một bức tường băng, chặn lại ngọn lửa, bóng dáng của Dạ Minh từ trong ngọn lửa nhào lên: “Má nó đồ mặt lạnh, giao đấu!”

Lãnh Mạch ném tôi ra sau: “Lui ra sau.”

Tôi vội vàng lui về sau.

Sau đó Lãnh Mạch nhanh chóng dựng tường băng xung quanh tôi, sau khi bảo vệ tôi, nắm đấm của Dạ Minh cũng vung tới, Lãnh Mạch đón lấy.

Má ơi, cho nên tôi nói gì đây, tối nay Dạ Minh ở lại đây, vậy không phải tận thế à.

Đợi Lãnh Mạch và Dạ Minh đánh nhau xong thì tôi sắp ngủ trong tường băng luôn rồi, tha thứ cho tôi không hề hứng thú với việc họ cứ đánh nhau cả ngày như thế, chiêu thức có bao nhiêu đẹp của bọn họ tôi nhìn chỉ thấy mệt, vẫn là Lãnh Mạch ôm tôi vào nhà.

“Kết thúc rồi?” Tôi ngáp một cái híp mắt nhìn anh ta.

“Ừm” Mặt anh ta không có biểu cảm gì cả.

“Dạ Minh đâu?” Tôi nhìn qua, không thấy.

“Ném đi rồi” Anh ta ôm tôi lên tầng, có chút đắc ý nói với tôi: “Mãi mãi bại dưới tay tôi, còn suốt ngày gây chuyện, còn cướp người phụ nữ của tôi, cũng không xem lại thực lực của mình”

Cướp người phụ nữ của anh ta…

Ồ, anh ta nói, chắc chắn là tôi!

Tôi cười to trong lòng mấy tiếng, vùi vào lòng anh ta: “Buồn ngủ, tôi muốn đi ngủ.”

Lãnh Mạch không nói nữa, ôm tôi về phòng ngủ của tôi, đặt tôi lên giường, anh ta chưa đi, hỏi tôi: “Em vẫn định đi điều tra chuyện của nữ ác quỷ sao.”

“Đương nhiên” Tôi năm tóc ngồi dậy, mơ hồ nhìn xung quanh, vươn tay lấy cốc nước ở đầu giường uống nước: “Có câu là có đầu có cuối, lúc đầu tôi đã đồng ý với nữ ác quỷ đó là sẽ giải quyết chuyện này, đâu thể nói mà không làm được?”

Anh ta bắt bẻ tôi: “Vừa ngu ngốc, lại còn thích lo chuyện bao đồng, tôi thấy có cho em thêm một trăm cái mạng cũng chẳng đủ”

“Tôi không sợ, dù sao thì cũng có anh rồi” Tôi cố ý dùng giọng điệu bình tĩnh nói câu này, muốn nhìn xem phản ứng của anh ta, xem xem anh ta rốt cuộc có quan tâm tới tôi không.

Phụ nữ đúng là sinh vật kì lạ, một khi đối diện với tình cảm, sẽ trở nên vô cùng…tôi cảm thấy bây giờ tôi không có lí trí không có đầu óc nữa, khi đối mặt với Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch mới không theo ý tôi, xoay người đi: “Chuyện mình gây ra tự mình giải quyết, gây ra rồi đừng có mong tôi giải quyết giúp em.”

Nói xong anh ta đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Tôi không hề để ý lời này của anh ta, dù sao anh ta châm chọc đả kích tôi đã quen rồi, cuối cùng không phải vần tới giúp tôi dọn dẹp sao, tôi †in vậy, mù quáng, tin là vậy.

Sau này của sau này, tôi mới biết suy nghĩ này của tôi, nực cười tới mức nào.

Ngủ tới nửa đêm, tôi đột nhiên cảm thấy rất nóng, giống như bị đốt cháy vậy, tôi tỉnh dậy, thấy một người đàn ông đứng bên giường tôi, trong phòng tối tăm, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng anh ta, im lặng đi vào mà tôi không hề biết, suýt nữa doạ tôi bay cả hồn, há miệng muốn hét lên.

“Suyt” Người đàn ông nhanh chóng bịt chặt miệng tôi: “Cô gái nhỏ, là tôi.”

Sau đó, người đàn ông búng tay một cái, đâu ngón tay anh ta xuất hiện một ngọn lửa, chiếu sáng căn phòng.

Cái khuôn mặt vô cùng cợt nhả này, không phải Dạ Minh thì là ai nữa.

“Anh làm gì vậy? !” Tôi ôm lông ngực đập bình bịch ngồi dậy: “Anh thích doạ người khác vậy à?”

“Có tôi đây, một con muôi cũng không bay được vào phòng này, cô sợ cái gì.’ Anh ta thu lại cái tay bịt miệng tôi, cười cười nhìn tôi.

“Anh làm gì?” Bị anh ta nhìn tới nổi da gà, lại nhớ tới lời Hàn Vũ nói lúc rời đi, nói không chừng anh ta hứng thú với tôi một cái, sẽ ăn tôi luôn, tôi lập tức sợ hãi, rụt vai lại: ‘Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy, đêm hôm không ngủ lại chạy tới phòng tôi làm gì.”

“Cô hiểu cái quái gì, tôi tới đây cảnh báo cô, là tới cứu cô, không biết ơn thì thôi” Anh ta nói.

“Cảnh báo tôi? Cứu tôi? Tôi không biết ơn?”

Đầu tôi có nghi hoặc vô cùng lớn: “Cảm phiền vị đại gia này, ngài có thể nói rõ lời của ngài được không, IQ tôi thấp, nghe không hiểu.”

“Cô cũng biết IQ mình thấp à, cô không nhưng IQ thấp, EQ càng thấp” Dạ Minh nói rồi, đáp xuống sàn, trong ánh mắt kinh sợ của tôi, dừng ở chỗ gần ngay trước mắt tôi: “Cô biết người kí hiệp ước là gì không? Cái gì cô cũng không biết đã gần gũi với Lãnh Mạch như vậy, cô không sợ bị anh ta bán đi à?”

Khoảng cách này quá gân rồi, lúc anh ta nói chuyện hơi thở nóng rực phả tới, hơi thở hoàn toàn khác với Lãnh Mạch, nóng rực, mãnh liệt, tôi không nhịn được nghiêng đầu tránh anh ta: “Anh thì biết cái gì? Người kí hiệp ước là gì anh nói cho tôi nghe xem nào!”

Anh ta không nói nữa, hừ hừ đứng thẳng dậy: “Con nhóc chết tiệt chẳng biết ai là người tốt, sau này đừng gần gũi Lãnh Mạch như vậy, anh ta dùng chút mĩ nam kế đã mê hoặc được cô, cô cứ như bị câu mất hồn vậy, theo anh ta chẳng bằng theo tôi, việc anh ta giấu không biết nhiều hơn tôi bao nhiêu lần, cô thấy sao?”

Tôi coi như nghe hiểu rồi, Dạ Minh này vừa tới phòng tôi sờ sờ mò mò, lại tới cảnh báo tôi tránh xa Lãnh Mạch, cố tình lừa gạt, thực ra là muốn tôi làm người kí hiệp ước của anh ta!

“Tạm biệt” Hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh ta, Dạ Minh cũng giống Lãnh Mạch thôi, nhưng không phải gu của tôi: “Tương lai thế nào thì †ôi sẽ tự mình đi, sẽ không tin lời người khác nói, anh nói thêm cũng vô dụng, tôi buồn ngủ, muốn đi ngủ- “Con bé chết tiệt nhà cô không biết tốt xấu phải không!” Dạ Minh đột nhiên nổi giận, túm lấy áo ngủ tôi kéo tôi từ chăn ra, ánh mắt phần nộ: “Tôi có chỗ nào kém anh ta cô nói thử xem! Ông đây không tin, so sánh sức hút với phụ nữ, tôi lại không băng anh tai”

Lời dứt, anh ta mau chóng dựa gần tôi, tư thế này là muốn cưỡng hôn tôi, tôi vội vàng hét lên: “Dạ Minh!”

Môi anh ta dừng lại cách môi tôi còn một chút, trong mắt tăm tối: “Trước giờ chưa có người phụ nữ nào mà tôi không giải quyết được, trước giờ chưa có người đàn ông nào không phục tùng tôi, tôi muốn làm cô, nói cho cô biết, tôi và Lãnh Mạch, rốt cuộc ai mới có sức hút nhất!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv