Hai người một lần nữa ngồi lên xe, trên xe nóng hầm hập như cái lò.
Cửa xe vừa đóng lại, Liên Hi Hoàn lại bắt đầu động chân động tay với Giang Mộng Nhàn, cô không nghĩ tới lần đầu tiên của mình lại là ở trên xe, hơn nữa chỗ ghế lái còn có người khác, cho nên cô khẩn trương đến mức toàn thân căng cứng.
Liên Hi Hoàn quả nhiên là một tên biến thái!
Trên người Liên Hi Hoàn vẫn áo mũ chỉnh tề, không hề lộn xộn chút nào, trông rất đạo mạo, trước kia anh từng có hai cô bạn gái, một người thì bị mất trí nhớ, một người khác thì bị tai nạn xe cộ thiếu chút nữa chết luôn, thế là tự dưng anh bị chụp cho cái mũ khắc vợ, cộng thêm đối với bên ngoài anh có thân phận là nhân vật của công chúng cho nên bất cứ chuyện gì cũng đều bị phóng đại, con chó cái anh nuôi bị bệnh ngoài da dẫn đến trụi lông, đến tai truyền thông lại thành anh khắc chết cả một con chó...
Anh không có hứng thú với nữ sắc, nhưng lại không thể cứ để người phụ nữ kết hôn với mình có tiếng mà không có miếng được, tóm lại anh không thể bắt cô làm một quả phụ.
Loading...
Anh mang theo gậy thịt người, cầm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, nghiêm túc nói : “Gà Con, chuẩn bị tâm lý cho tốt, tôi chưa từng có kinh nghiệm gì đâu.”
Giang Mộng Nhàn không biết cái danh xưng ‘Gà Con’ kia từ đâu mà đến, nhưng hiện tại đầu óc cô đang trống rỗng.
Đương lúc tiến hành đến giây phút mấu chốt nhất, Lăng Vân lại gọi điện thoại đến: “Alo? Ông bạn, tôi đã thu sạp rồi, ăn cơm ở đâu đấy? Cái tên Tần Phiến kia có đến không?”
Liên Hi Hoàn tự dưng bị cắt ngang, anh mắng to: “Ông đang làm chuyện chính, ăn cái đầu cậu ấy!”
Lăng Vân cười ha hả : “Chỗ cũ nhé, tôi chờ cậu!”
Cúp điện thoại, Liên Hi Hoàn cất gậy thịt người đi, nhanh chóng áo mũ chỉnh tề ngồi lại vị trí, Giang Mộng Nhàn đã đói đến mức bụng réo liên tục, toàn thân mềm nhũn, cũng không biết đã đói bao lâu, nhưng anh vẫn không chịu xuống tay, thôi cứ dẫn cô đi ăn cơm trước rồi nói sau, dù sao đến lúc cần ngủ cô cũng không trốn được.
Xe tiến vào phố mỹ thực, dừng trước một nhà hàng ẩm thực xa hoa.
Trong căn phòng được đặt sẵn, Giang Mộng Nhàn ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói cả trăm năm, Lăng Vân và Liên Hi Hoàn thì vừa ăn vừa nói.
Lăng Vân vỗ vỗ bả vai Liên Hi Hoàn nói, “Ông bạn già, cuối cùng thì tôi cũng gả được cậu ra ngoài rồi! Tôi rất muốn dùng một từ để hình dung cậu, ừ, 'Lão lai đắc thê'*, thế nào, ha ha ha ha - - “
<*Lão lai đắc thê: già rồi cuối cùng cũng lấy được vợ>
Liên Hi Hoàn không thèm để ý tới trêu chọc của Lăng Vân, miệng ngậm điếu thuốc, tay sờ mái tóc mượt mà như lông cún con của Giang Mộng Nhàn, vẻ mặt cưng chiều.
Bỗng nhiên một cuộc điện thoại gọi tới, bên kia là một giọng nam trầm trọng:
“Này ông bạn, Âu Mĩ bên này xảy ra chuyện rồi...”
Cúp điện thoại, gương mặt Liên Hi Hoàn như bị phủ sương mù, Lăng Vân cũng thôi cợt nhả : “Sao vậy?”
Giọng điệu Liên Hi Hoàn nặng nề: “Âu Mĩ bên kia xảy ra chút việc, tôi phải lập tức qua đó, Hắc Bát, liên lạc chuẩn bị máy bay.”
Hắc Bát vội vàng xoay người ra ngoài gọi điện thoại chuẩn bị máy bay riêng, sau đó trở về hỏi : “Vậy bà chủ thì sao ạ?”
Giang Mộng Nhàn cũng trở nên khẩn trương hơn, hiện tại cô vẫn còn đang học cấp ba, nếu bị cho tới Âu Mĩ thì cũng không biết khi nào mới được về, nhất định đừng có vượt quá thời gian thi đại học đó!
Liên Hi Hoàn cũng rất tiếc hận, anh còn chưa thử nếm qua hương vị của tôi, giờ đi thì thật đáng tiếc, nhưng nếu như mang cô tới Âu Mĩ anh lại càng không có thời gian, hơn nữa bên kia cũng rất nguy hiểm.
“Từ giờ đến sân bay cần bao lâu?” Anh cho rằng nếu nắm chặt chút thời gian cuối cùng chắc vẫn còn kịp.
Hắc Bát kiểm tra tình hình giao thông xong nghiêm túc trả lời : “Tình huống trên đường cao tốc đến sân bay khá thông thoáng, từ đây đến đó mất nhiều nhất là 20 phút.”
Trả lời xong, anh ta còn không quên bồi thêm một câu ︰
“20 phút, anh đủ dùng sao...”