Anh vô cùng ghét bỏ xé cái áo liền váy của cô ra, để lộ ra chiếc áo ngực bạc phếch, trông càng thêm đáng ghét.
“Mặc cái thứ gì thế không biết!”
Giang Mộng Nhàn co người lại, bả vai lạnh run, thật ra toàn thân cô tuyết trắng như ngọc, chỉ là khuôn mặt bởi vì phơi nắng nhiều nên mới đen sạm như vậy, cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, sợ người đàn ông này là tên biến thái, chuông cảnh báo trong đầu rung lên mãnh liệt, bỗng nhiên ông chồng vương tử đè người xuống.
“Bao giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn đây? Hộ khẩu và chứng minh thư tôi đều mang theo cả rồi...”
Loading...
Trong lòng cô tính toán, đi đăng ký kết hôn, ít nhất có thể giúp cô biết được gốc gác của ông chồng này.
Ông chồng vương tử của cô không trả lời cô mà trực tiếp đi kéo kính chắn lên, nói với người đàn ông mặc đồ đen đi giày da: “Hắc Bát, đến cục dân chính.”
Xe đổi tuyến đường, lái thẳng đến cục dân chính.
Xe xóc nảy, ông chồng vương tử vẫn động tay động chân với Giang Mộng Nhàn, lại còn sờ loạn khắp nơi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị phơi nắng đến đen nhẻm, vành mắt thâm xì, một đầu tóc mượt như lông cún con mới sinh, da dẻ thì xanh xao vàng vọt, nhưng được cái đường nét gương mặt lại rất được, mắt hai mí, to tròn, miệng nhỏ mũi thon, lông mi rất dài, đen tuyền, mặt trái xoan, trời sinh chính là một mỹ nhân điển hình.
Nhưng hiện tại cô lại khô quắt như con gà con!
Anh không tin cái gì mà bát tự với không bát tự, nhưng nuôi dưỡng một cô gái không rõ lai lịch bên người thế này chắc sẽ không khiến cho người ta sinh nghi, cũng rất thú vị.
Xa nhanh chóng dừng ở cửa cục dân chính, Giang Mộng Nhàn mặc quần áo hẳn hoi xong thì theo chồng cô xuống xe, sau khi xác nhận là cục dân chính thì mới dám tiến vào.
Cô cẩn thận ôm chứng minh thư cùng sổ hộ khẩu của mình, mẹ cô vào hai mươi năm trước vào thành làm công ăn lương hai năm, sau đó trang điểm xinh đẹp về thôn, nghe nói là trong lúc ở ngoài đã dây dưa với một ông chủ than đá mang về cái danh kẻ thứ ba, hơn nữa còn sinh ra một người con không biết cha là ai là cô, còn bà thì chết ngay trên bàn mổ.
Cô được nhà cậu nhận nuôi, nuôi đến năm mười lăm tuổi thì bị đuổi ra ngoài, hộ khẩu được ghi vào nhà ông ngoại, trên hộ khẩu có ghi ông bà ngoại của cô đều đã mất, chỉ còn lại lẻ loi có mình cô.
Có vẻ như chồng cô có thể diện rất lớn, vừa đến trước cửa cục dân chính, Hắc Bát đã dọn sân xong xuôi, tại đại sảnh cục dân chính chỉ còn lại nhân viên công tác, nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.
Điền đơn, chụp ảnh, nhận giấy chứng nhận, cả quá trình đều mạch lạc, lưu loát nhanh chóng nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn, lúc cầm cuốn sổ màu đỏ kia trên tay, Giang Mộng Nhàn nhìn thoáng qua chồng cô, anh tên: Liên Hi Hoàn.
Liên Hi Hoàn, 31 tuổi, cũng không phải quá già, chỉ lớn hơn cô 13 tuổi mà thôi, cô vẫn có thể chấp nhận được.
Không có hôn lễ, không có sự chúc phúc của mọi người, không có bạn bè, cô cứ vậy kết hôn, trên tay là cuốn sổ đỏ nóng như khoai lang bỏng tay, cô liên tục đổi tay vài lần, bên trên đúng là tên, chữ ký và ảnh của cô, chồng cô ngọc thụ lâm phong đứng ở bên người cô, đẹp trai đến kỳ cục.
Cô cảm thấy mình có thể đang kết hôn giả, khẽ véo đùi mình một cái, đau chết đi được.
Liên Hi Hoàn nói : “Công việc của tôi không tiện cho tôi kết hôn, tạm thời cứ giấu trước đã.”
Giang Mộng Nhàn gật đầu, nếu có cơm ăn, tốt nhất là có thể tiếp tục đến trường, vậy thì cô không còn cầu gì nữa.