– Ưng rồi, cô bé dáng dấp phúc hậu hệt như bà năm xưa vậy, cưới nhanh kẻo mất thì tiếc.
– Tôi biết ông sẽ ưng thuận mà, vì ngay từ đầu tôi nhìn cũng vừa ý rồi, nhưng mà Kiều Chi còn nhỏ, con bé còn sợ chuyện hôn nhân ông ạ, Kiều Chi còn chưa đồng ý.
Bà Lý nói xong thì nét mặt cũng trùng xuống buồn theo, lý do bà nôn nóng, gấp gáp sang hỏi cưới là vì sợ Kiều Chi đang ở độ tuổi phát triển sẽ bị nhà khác để ý rồi lại xin cưới trước bà, thú thực lỡ mất Kiều Chi bà rất tiếc. Nên trước mắt bà cứ qua hỏi khi nào Kiều Chi gật đầu đồng ý bà sẽ đem sính lễ sang rước về. Ông Lý nghe vợ nói đến tuổi tác của Kiều Chi thì khẽ chau mày, ông nhẹ nhàng gấp tờ báo trong tay, quay mặt nhìn vợ hỏi.
– Còn nhỏ? Con bé năm nay bao nhiêu tuổi?
– Mới 18 ông à.
– Còn nhỏ thế sao?
– Vâng.
Bà Lý gật đầu, liền nghe ông Lý thở dài một hơi, ông lẩm nhẩm trong miệng xong thì đáp.
– Kém tận 12 tuổi, xem ra thằng con mình quá già.
Bà Lý gật gật tán đồng với câu nói của chồng, cũng bởi Chung Dương năm nay đã 30 rồi, thế mà chẳng chịu quan tâm đến chịu hôn nhân gì cả suốt ngày cứ cắm đầu vào công việc, lâu nay bà nhìn thấy cũng kệ chả đốc thúc, cơ mà bây giờ thì khác, bà muốn anh nhanh chóng kết hôn cứ mà để lâu kẻo hàng xóm lại nghỉ bậy về anh thì khổ.
Dầu gì nhà họ Lý cũng chỉ có một người con trai thôi, Chung Dương phải kết hôn còn phải cùng vợ sinh con nối giỏi cho dòng họ nữa, mà người đó không ai khác chính là Kiều Chi.
Ông Lý nhìn lần nữa bức ảnh Kiều Chi rồi lên tiếng:
– Chuyện hôn nhân lần này của Chung Dương tôi để bà tự quyết định, bà cứ làm theo ý của mình, chỉ cần thằng con mình chịu kết hôn là được.
– Ông nói đấy, ông tuyệt đối không được dung túng cho Chung Dương việc thoái thác chuyện lấy vợ nữa.
– Được, tôi hứa.
Ông Lý híp mắt cười gật gật đầu, xong lại vỗ vỗ vào bàn tay vợ khẽ nhắc.
– Đi ăn cơm thôi, tôi đói rồi.
– Ông chưa ăn sao?
– Vẫn chưa, tôi chờ bà về cùng ăn.
Bà Lý nghe vậy cùng chồng đi vào phòng ăn, những ngày này Chung Dương không có ở nhà, hầu như lủi thủi chỉ có hai ông bà và người làm, còn anh hiện tại đang ở trên thành phố nghe chồng bảo đợt này xuất khẩu số lượng vải đi rất nhiều nên kỹ lưỡng, phải hết tuần Chung Dương mới xong xuôi công việc quay về, bà Lý nghe thì biết thế thôi chứ cũng không rành lắm vốn công chuyện ở xưởng vải chỉ có bố con hai người làm bà không nhúng tay.
Sáng hôm sau.
Rảnh thời gian bà Lý liền đem thức ăn vào bệnh viện cho Kiều Chi, nghe nói hôm nay ông Hà sẽ tiến hành làm phẫu thuật, bà muốn biết tình hình nên vào, hơn nữa thế nào Kiều Chi cũng lo lắng căng thẳng sẵn có bà ở cạnh động viên, dù gì có người thân sẽ đở hơn là chỉ một mình, bà không muốn Kiều Chi lủi thủi, tủi thân.
Kiều Chi đang loay hoay trong phòng thì thấy bà Lý đi vào, nét mặt có chút ngỡ ngàng, cô lập tức cúi đầu lễ phép chào.
– Bác Lý!
Bà Lý gật đầu ôn hòa mỉm cười, động tác nhẹ nhàng đặt túi lớn túi nhỏ xuống bàn, bà đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng xong liền hỏi.
– Bố con đâu?
– Dạ, bố cháu bảo muốn ra dạo một chút cho khuây khỏa trước khi làm phẫu thuật nên thím Chín đã đưa ông ra ngoài rồi ạ.
– Thế mấy giờ bố con tiến hành phẫu thuật?
– Dạ 3h30 chiều ạ!
– Ừ, con cũng đừng lo lắng, bác sĩ Minh là người rất giỏi, kinh nghiệm mấy chục năm rồi.
Kiều Chi mím môi cười gật gật dè dặt đáp.
– Vâng ạ!
Câu nói của cô vừa dứt thì cửa phòng bệnh mở ra, là bố và Thím Chín đã đi dạo xong trở vào, ông Hà thấy bà Lý xuất hiện gương mặt cũng có đôi chút bất ngờ.
– Chào bà Lý.
– Ông Hà vào rồi sao, trong người ông hôm nay cảm thấy thế nào?
– Cảm ơn bà, tôi vẫn khỏe.
Ông Hà khàn giọng hiền lành đáp lời, thím Chín chậm rãi dìu bố Kiều Chi đi lại giường bệnh, chào bà lý xong xuôi, thím Chín ôn tồn quay sang nhìn Kiều Chi dặn dò.
– Kiều Chi con chăm sóc bố nhé.
– Vâng ạ.
– Chị Lý ở lại chơi nha, tôi về chuẩn bị cơm nước cho hai bố con Kiều Chi cái đã.
Bà Lý nghe xong liền xua xua tay: – Ôi, chị Chín không cần phải về nhà đâu, tôi đã mang cơm vào rồi.
Kiều Chi thầm thở sâu bộ dạng ái ngại vô cùng, thiệt tình là Kiều Chi không muốn thêm nợ nhà bác Lý, nợ nần kiểu này cô làm sao mà trả cho hết? Không nhắc đến chuyện tiền nong, nhưng riêng khoản bác Lý đích thân nhờ bác sĩ giỏi nhất làm phẫu thuật cho bố cô rồi còn đem thức ăn vào viện về mặt tình cảm này Kiều Chi khó xử lắm. Thím Chín nhìn một phát là biết ngay, lại trông thấy Kiều Chi đột nhiên im lặng không nói gì, thím cười lên tiếng vì không muốn ai bị khó xử.
– Quý quá, cảm ơn chị Lý nhiều lắm, thế là tôi đỡ một khoản không phải bỏ hai bố con Kiều Chi để chạy về nhà rồi.
– Chị đừng khách sáo.
Hai người rôm rả trò chuyện, vốn tính cách xởi lởi hòa đồng như nhau nên chẳng mấy chốc họ đã thân thiết như bạn bè lâu năm vừa mới gặp lại. Cả buổi bà Lý đều ở trong viện cùng Kiều Chi, tận khi ca phẫu thuật kết thúc thành công, bố cô được di chuyển qua phòng chăm sóc bà mới ra về.
Kiều Chi chu đáo chỉnh góc chăn cho bố xong xuôi liền xoay người sải chân bước ra ngoài, vừa khép cửa thì thấy Thím Chín đang đi đến tên tay còn đem theo túi đồ, thím mỉm cười khẽ hỏi.
– Chi Chi? Bố con sao rồi?
– Dạ bác sĩ vừa vào kiểm tra bảo đã ổn rồi Thím, do trong người đang còn thuốc mê nên bố vẫn còn ngủ, thời gian tới tiến hành điều trị xong là khỏe ạ.
Thím Chín thở phào gật gù: – Ừm, như thế thì tốt rồi.
– Dạ!
Thím Chín kéo tay Kiều Chi sang hàng ghế ngồi, vừa đi thím vừa nói: – Chi Chi, thím có mua cháo và bánh bao cho con này, mau ăn một chút đi con.
Kiều Chi chầm chậm bước theo, cúi đầu nhìn xuống đồng hồ nơi cổ tay thì ngỡ ngàng không ngờ là đã tối rồi, cũng tại bận bịu, loay hoay quá cô cũng quên luôn giờ giấc! Ngồi vào dãy ghế thím Chín vội vã lấy trong túi bóng ra hộp cháo đưa cho cô.
– Chi, con ăn đi.
– Thím Chín ăn đi ạ, con không đói.
– Ráng ăn một chút cho có sức chứ cả ngày hôm nay con ăn đâu được bao nhiêu?
Kỳ thực nguyên ngày Kiều Chi chỉ ăn vài muỗng qua loa là thôi, thím Chín sợ cứ thế này thì không tốt! Dù gì cô đang còn ở tuổi ăn tuổi lớn nữa, Kiều Chi nghe thím Chín nói vậy gật đầu ” dạ” một tiếng rồi duỗi tay nhận hộp cháo, nhìn hộp cháo rất bắt mắt nhưng mà Kiều Chi lại không có cảm giác ngon miệng, nói thật từ hôm nhà xảy ra chuyện cô ăn cái gì cũng một vị riết cô không còn muốn ăn nữa. Trong đầu lúc nào cũng là sự lo lắng, cô lo cho bố rồi sợ hãi đủ thứ.
Thím Chín thấy Kiều Chi chịu cầm muỗng múc cháo ăn thì nhẹ nhõm đôi phần! Thím thở sâu một hơi cất giọng hỏi.
– Chi, bà Lý muốn hỏi cưới con cho con trai của bà ấy hửm?
Đôi tay đang múc cháo đột nhiên khựng lại cứng đơ, Kiều Chi mím môi chầm chậm ngước mắt nhìn Thím Chín, bộ dạng ngơ ngác xen lẫn ngập ngừng lưỡng lự, bản thân Kiều Chi lại không muốn nói dối hay giấu giếm, cô cúi gằm mặt dè dặt gật đầu! Thím Chín ngẫm nghĩ rồi nói tiếp.
– Thật ra chuyện của con, bố con đã nói hết cho thím nghe rồi, lúc sáng nay đi dạo bố con dặn thím nếu lỡ sau này ổng mà có xảy ra chuyện không hay, thì nhờ thím chăm sóc con.
Bàn tay Kiều Chi bất giác khẽ run lên, sóng mũi cay sè khóe mắt rưng rưng, nhưng cô không dám để nước mắt rơi vào lúc này, Thím Chín biết cô đang xúc động liền ôn hòa dịu dàng vuốt tóc cô, chất giọng du dương đằm thắm.
– Nhưng con cứ yên tâm thím đã khuyên ổng rồi, hơn nữa ca phẫu thuật diễn ra rất thành công, bây giờ bố con không có chuyện gì đâu.
– Dạ!
– Con thấy bà Lý là người thế nào?
Kiều Chi ngẩng đầu, gương mặt ngờ nghệch không hiểu ý tứ trong câu nói của thím Chín là gì, vì sao lại hỏi cô như vậy, nhưng sau một lát Kiều Chi cũng cất giọng đáp.
– Dạ, rất tốt ạ, nhưng mà chuyện…
Nói đến đấy Kiều Chi bỗng dưng ấp úng ngập ngừng, thú thật cô rất sợ khi nghĩ đến chuyện kết hôn, thím Chín gật gật song nắm lấy bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn của cô vỗ vỗ nhẹ.
– Nếu con đã không thích thì cũng không ai ép buộc được con, nên con không phải lo lắng.
– Dạ.
Thím Chín vui vui ngẫm ngợi lại chia sẻ thật tình:
– Mà Chi này, theo như thím thấy bà Lý là người hiền lành phúc hậu, rất chu đáo! Hơn nữa bà ấy thương con như con gái ruột, cái thời ngày xưa của thím hay bây giờ thiệt sự rất quý người mẹ chồng như thế này.
Kiều Chi cong môi cười chứ không đáp gì, thím Chín cũng chỉ nhắc có bấy nhiêu rồi thôi, sợ rằng nói nhiều lại khiến Kiều Chi suy nghĩ áp lực. Cơ mà tuy là người ngoài nhưng thú thật thím thấy nếu Kiều Chi được gả vào nhà họ Lý thì đúng là rất tốt bởi hiếm có người mẹ chồng nào như bà Lý lắm. Sau khi ăn cháo xong Kiều Chi tiếp tục trở vào phòng bệnh chăm sóc bố.
Tại nhà họ Lý! Ngoài cổng lớn một chiếc xe hơi màu xám chầm chậm chạy vào, tức tốc người làm nhanh chóng đi lại, nét mặt vui mừng cung kính mở cửa xe.
– Cậu Dương, cậu về rồi hả? Tôi còn tưởng phải thứ hai cậu mới về.
– Dạ!
– Cậu đi đường có mệt không? Cậu để hành lí đấy để tôi đem vào nhà cho.
Người đàn ông cười, bước ra khỏi xe, dáng dấp cao ráo thoát lên vẻ lịch thiệp nhã nhặn, anh gật đầu vừa bước đi vừa hỏi người làm trong nhà.
– Mẹ cháu có ở nhà không bác Hai?
– Dạ, bà chủ vào bệnh viện rồi cậu, chắc cũng gần về rồi ấy.
Chung Dương đang đi đột nhiên dừng bước, hàng mày khẽ nhíu lại, anh quay đầu nhìn bác Hai lo lắng hỏi.
– Mẹ cháu bị bệnh ạ? Sao không ai báo cho cháu?
Bác Hai cười, xua xua tay giải thích: – Nào có, bà chủ khỏe cậu ạ, bà vào bệnh viện với mợ Chi nghe nói bố mợ nhập viện phẫu thuật.
Chung Dương càng nghe sắc mặt lại càng tối đi, hàng mày rậm càng chau chặt hơn ban đầu, anh không rõ những lời bác Hai vừa nói rốt cuộc có nghĩa là gì, Chung Dương hồ nghi cất giọng dò xét.
– Mợ Chi?
– Đúng vậy, là vợ của cậu Dương đấy ạ.
Câu nói vừa dứt một chiếc xe hơi khác chạy vô cổng, bác Hai ngoảnh mặt nhìn ra: – Ôi, bà chủ về luôn rồi!
Chung Dương không vội đi vào nhà, anh đứng im tại chỗ chờ mẹ. Bà Lý trông thấy con trai đã về liền gấp gáp xuống xe mừng rỡ bước lại.
– Chung Dương, con về rồi đấy à?
– Vâng ạ, công việc xong nhanh hơn dự kiến nên con trở về sớm.
Bà Lý nhìn qua người làm rôm rả căn dặn: – Vào nhà bảo cái Mận nấu nhiều món ngon một chút, nay cậu Dương về.
– Dạ bà chủ.
Đợi người làm đi khỏi Chung Dương mới thẳng thắn hỏi: – Con nghe bác Hai bảo mẹ vào viện ạ.
– Ừ, mẹ vào với Kiều Chi.
– Mẹ, con vẫn chưa muốn kết hôn!