Cả bốn người ngồi trên xe đang định lái xe ai về nhà lấy thì Tư Nhĩ đột nhiên lên tiếng.
- Hay nhân hôm nay có chuyện vui, chúng ta đi ăn mừng không? Chứ bây giờ còn khá sớm. Về tối đến lại chẳng làm gì.
Ý kiến này của Tư Nhĩ không phù hợp với suy nghĩ của Văn Quảng cho lắm nhưng bù lại nó lại vô cùng hợp ý của Nam Nhật với Trần Thư. Hai người bọn họ đang vui nên cũng muốn được đi đâu đó uống chút rượu ăn mừng cho tư tưởng thoải mái hơn.
- Cũng không còn sớm lắm đâu. Anh thấy chúng ta vẫn nên đi về thì hơn. Ở ngoài trời lúc muộn thế này không tốt chút nào… - Văn Quảng chỉ muốn giữ Tư Nhĩ ở bên mình, không muốn cô đi đâu, vội vàng dẹp bỏ đi cái ý kiến đi chơi của cô.
- Sao lại thế? Đi đi. Đi một lát rồi về. Rủ cả Như Nguyệt đi nữa. Chúng ta đi một nhóm năm người với nhau, có gì phải sợ? Anh cổ hủ thật đấy! - Tư Nhĩ phụng phịu bĩu môi chê anh.
Văn Quảng nhìn cô đầy bất lực. Cái gì cô muốn anh đều không dám từ chối. Cứ như thế anh bị áp đảo hoàn toàn ấy.
- Chị Tư Nhĩ nói phải đấy! Anh còn trẻ mà suy nghĩ cứ như mấy ông già ấy! Cái gì cũng cấm. Hôm nay vui như vậy đi ăn mừng một chút mới là phải. Hơn nữa mọi người ở đây còn chưa ai ăn tối nữa mà. Phải không? - Trần Thư đập nhẹ vào tay Nam Nhật đang ngồi lái xe ở bên cạch.
- Phải đó. Tôi cảm thấy đi đâu đó một lát vui vẻ cũng tốt. Dù gì chúng ta cũng đi cùng nhau chứ có phải đi riêng lẻ một mình đâu mà sợ? - Nam Nhật hùa vào cùng hai cô gái ở trong xe.
Văn Quảng thở dài một hơi. Gật đầu. Anh không phải vì có Nam Nhật và Trần Thư cùng năn nỉ nên mới gật đầu mà anh gật đầu là vì không lỡ gạt đi mong muốn của Tư Nhĩ. Sợ rằng cô có thể vì thế mà ghét bỏ người chồng như anh.
- Tốt quá rồi. Để tôi gọi điện thoại cho Như Nguyệt.
Nói rồi Tư Nhĩ rút điện thoại ra và gọi cho Như Nguyệt.
- Ờ sao thế? Mọi chuyện ổn cả chứ? - Như Nguyệt ở đầu dây bên kia thấp thỏm hỏi.
- Thành công mãn nguyện. Cảm ơn cô nha. Bạn tốt của tôi. - Trần Thư nói qua điện thoại.
- Không có gì. - Như Nguyệt nghe mọi người nói vậy liền tỏ ra vô cùng hài lòng. Giọng nói vì thế mà thoải mái hơn. - Thành công là tốt rồi.
- Và bây giờ bọn tôi đang tính đi đâu đó ăn mừng đấy! Chuẩn bị đến đón cô đây. Mau thay đồ rồi đi ra cổng đây. - Tư Nhĩ háo hức nói với Như Nguyệt.
- Tiếc quá! Hôm nay tôi không đi với mọi người được rồi. Tình yêu của tôi đang biểu diễn. Tôi không thể không ngồi nghe anh ấy chơi nhạc được. Mọi người cứ đi chơi vui vẻ đi nhé! - Như Nguyệt từ chối lời mời đi chơi của Tư Nhĩ chỉ để ở nhà đi nghe Trần Trung chơi đàn.
- Lại là Trần Trung. Cuộc sống của cô bây giờ chỉ toàn có anh ta thôi. - Trần Thư chọc ghẹo Như Nguyệt chút cho vui.
- Kệ tôi. Mà thôi đến giờ rồi. Tôi phải đi đây. - Như Nguyệt gấp gáp nói sau đó cúp máy luôn.
- Trần Trung à? Cái tên này sao lại quen thuộc tới thế nhỉ? Lúc trước tôi từng gặp người này chưa? - Tư Nhĩ lại bắt đầu thắc mắc khi nghe thấy tên của một người nào đó mà cô cảm thấy rất quen.
Về bản chất những kí ức của cô không hề bị mất đi, chỉ là hiện tại cô không thể nhớ lại nên mới có cảm giác nhớ nhớ quên quên hỗn loạn như vậy.
- Em chưa từng gặp anh ta. Không ai trong chúng ta từng gặp anh ta hết. Có lẽ em thấy quen thuộc là vì Như Nguyệt lúc trước ngày nào cũng nhắc tới anh ta trước mặt em và Trần Thư đó. - Văn Quảng nhanh chóng dẹp bỏ đi những suy nghĩ của Tư Nhĩ.
- Ờ. Đúng rồi đó. Chị ấy nhắc tới Trần Trung kia suốt nhưng lại không cho chúng ta cơ hội diện kiến anh ta lần nào cả… vậy nên chị thấy quen quen là đúng rồi đấy. - Trần Thư tiếp lời Văn Quảng ngay để tăng độ tin cậy.
- Ra thế! Thế bốn chúng ta cứ đi trước đi vậy. - Tư Nhĩ cuối cùng không nghi ngờ gì nữa và quay lại với vấn đề đi chơi.
Thấy cô không để ý tơi nữa cả đám liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Chị muốn đi đâu?
- Đang có suy nghĩ tới một nơi. Em đoán ra được không?
- Hộp đêm đúng không? - Trần Thư nhau nhảu trả lời.
- Sao em biết chị đang muốn đi hộp đêm??? - Tư Nhĩ háo hức ra mặt khi Trần Thư có thể hiểu ý mình ngay cả khi cô không nói ra thành lời.
- Trước kia chị chính là như vậy mà. Rất thích cùng đến đó. Nên em biết là điều đương nhiên.
Rồi cô lại nhìn Văn Quảng. Thấy anh khó chịu không vui là cô biết anh đang muốn bắt cô về nhà rồi. Thế nên để được anh đồng ý cô bất đắc dĩ phải quay sang nịnh nọt anh. Cô đây đích thị là kiểu lấy chồng đeo gông vào cổ rồi.
- Chúng ta cùng đi nhé! - Tư Nhĩ dè dặn hỏi Văn Quảng, hai tay nắm hờ tay áo anh.
Văn Quảng liếc mắt nhìn hai tay cô. Anh không giật tay ra mà để cho cô nắm lấy tay áo mình. Có điều anh vẫn phải thể hiện thái độ không hài lòng của mình bằng cách quay mặt ra chỗ khác.
- Nếu bây giờ anh nói không thì em có đi nữa không?
- Đương nhiên là…. Vẫn pha đi rồi. Hôm nay vui vậy mà? Lẽ nào vui như thế anh lại bắt tôi ở nhà với anh? Với cả anh bảo chỉ cần tôi đi đến đó với anh thì là được rồi sao? Bây giờ muốn nuốt lời rồi à? - Tư Nhĩ lời lẽ cương quyết, chính xác. Văn Quảng có muốn nuốt lời cũng không thể nuốt lời nổi với cô.
- Thôi được rồi. Cho em đến đó chơi đó. Nhưng từ lần sau không được tự ý đi đâu mà chưa có được sự cho phép của anh đâu đấy!
- Tuân lệnh! - Tư Nhĩ mỉm cười rạng rỡ nhìn Văn Quảng. Rất vui khi anh chịu chấp thuận cho cô tới hộp đêm chơi.
Cả bốn người cứ thế lái xe thẳng tới nơi cần tới. Tâm trạng tất cả đều khá thoải mái, và cả bốn người đều được xem như là khách quen ở đây nên vừa vào đã rất thành thục tìm bàn rồi gọi rượu.
Thậm chí Tư Nhĩ còn tới đây nhiều tới mức được cả nhân viên ở trong quán nhận ra cô.
- Cô Lam Tư Nhĩ? Lâu lắm không thấy cô qua đây rồi đấy! Cô muốn dùng gì?
- Anh vẫn nhận ra tôi sao? Vậy chắc là vẫn nhớ loại rượu tôi hay uống nhỉ?
- Tất nhiên là không rồi. - tên nhân viên kia vì sợ tiếng nhạc ồn Tư Nhĩ không nghe thấy lời anh ta nói nên cứ ghé sát vào cô để nói.
Văn Quảng đương nhiên là rất khó chịu với hành động này của anh ta và chỉ cần thấy anh ta hơi sán lại gần Tư Nhĩ quá mức anh tự đặt ra là anh sẽ đưa tay đẩy anh ta ra. Nếu không phải vì sợ làm cô không vui thì chắc anh đã tẩn cho anh ta một trận nhừ tử luôn rồi.
- Vậy cứ lấy như cũ nhé! Mọi người uống gì? - Tư Nhĩ thấy Văn Quảng khó chịu, cô không dám để tên nhân viên kia lượn lờ ở đây lâu thêm nữa, nhanh chóng gọi rượu.
- Anh trai em lại ghen rồi kìa… - Nam Nhật tủm tỉm cười, ghé sát tai Trần Thư, thân mật thì thầm vào tai cô.
- Cứ phải vậy thì anh ấy mới biết trân trọng được. Cho chừa cái thói trăng hoa trước giờ. Nhân quả không chừa một ai, thật thấy hả lòng hả dạ hết sức à. - Trần Thư không bênh vực cho anh trai của mình trái lại còn tỏ ra hết sức thích thú khi anh mình bị Tư Nhĩ chọc cho như vậy.
Tên nhân viên kia cuối cùng cũng chịu rời đi. Văn Quảng có cơ hội liền sán lại gần Tư Nhĩ. Một tay để trên bàn, tay còn lại vòng ra sau eo cô, ôm hờ lấy.
- Anh làm cái gì vậy? Chúng ta… - Tư Nhĩ tính nói gì đó xong nghĩ lại lại cảm thấy anh làm vậy chẳng có gì sai. Dù gì cô cũng là vợ anh rồi kia mà. Mà vợ chồng đâu thể không thân mật cho được?
- Em cũng thấy anh làm đúng đúng không? - Văn Quảng như đọc thấu được suy nghĩ của cô, đoán cái trúng phóc.
- Nhưng mà anh vẫn trong quá trình theo đuổi tôi đấy! Đâu có thể tuỳ tiện nói muốn thân mật là thân mật được? - Tư Nhĩ cố lý sự cùn cho khỏi mất mặt khi để anh nhìn ra suy nghĩ của mình.
Biết cô đang ngại, Văn Quảng đắc ý nở nụ cười. Cánh tay đang để ở trên bàn nhẹ nhàng nhấc lên chỉnh lại vai áo cho cô.
- Gì thế? - Tư Nhĩ nhìn cúi xuống nhìn vào hành động Văn Quảng đang làm. Là cô đã cố tình kéo vai áo xuống một chút cho hợp với không khí ở đây vậy mà anh cũng phải để ý rồi kéo lên nữa sao?
Tên này trông thế mà cổ hủ thật đấy!
- Tuy anh đúng là đang theo đuổi em nhưng rõ ràng chúng ta đã là vợ chồng. Em là vợ anh, anh không ôm chả nhẽ để cho người khác ôm? Với lại đâu chỉ ôm? Anh còn có thể tình tứ với em hơn nữa đấy! - Văn Quảng ánh mắt đa tình nhìn Tư Nhĩ, cố tình muốn cô biết anh si tình với cô như thế nào.
- Vậy anh có biết không? Vào mấy nơi thế này thường tôi cũng phóng khoáng lắm đấy! Không chỉ với anh mà với cả…
“Chụt” Văn Quảng không đợi cô hết lời trực tiếp hôn cô một cái thật kêu ngay trước mặt Nam Nhật và Trần Thư.
- Nhưng từ giờ em chỉ được phép phóng khoáng với mình tôi thôi. Nếu em có bất kì hành động nào phóng khoáng với người khác tôi thề không để kẻ đó có cơ hội xuất hiện trước mặt em nữa. Em tin không?
Tư Nhĩ không trả lời luôn. Cô vẫn còn khá sốc vì nụ hôn đầy bất ngờ kia của anh. Đây vốn chẳng phải nụ hôn đầu của hai người bọn họ. Trước đó bọn họ đã hôn nhau rất nhiều lần rồi, thậm chí còn hôn rất sâu nữa là đằng khác nhưng trong suy nghĩ của Tư Nhĩ hiện giờ thì đây chính là nụ hôn đầu của bọn họ. Vì thế nên cô đã có chút ngại ngùng.
- Hai người thôi đi được không? Chúng tôi cũng có thể làm như thế đấy nhé! - Nam Nhật bây giờ đã có người yêu, không còn phải ăn cẩu lương do Văn Quảng phát ra nữa, tự tin nói, đồng thời cũng hôn người yêu của mình.
Cảm thấy như đang bị phá đám. Văn Quảng liếc mắt ra hiệu với Nam Nhật, muốn anh cùng Trần Thư lượn đi chỗ khác.
Nam Nhật với Trần Thư đều hiểu ra ý anh đang muốn nói, lập tức nắm tay nhau rời sang một bàn khác, trả lại không gian riêng tư cho hai người. Dù sao thì bọn họ cũng đang muốn riêng tư một chút. Không ngồi cùng bàn với nhau có lẽ sẽ hợp lí hơn đấy.
- Sao thế? Sao lại rời đi hết vậy? - Tư Nhĩ hoang mang hỏi. Không biết hai người kia rời đi là do chủ ý của anh.
- Bọn họ muốn riêng tư. Ai mới yêu mà chả cần hâm nóng tình cảm. - Văn Quảng kiếm cớ bao biện.
- Là anh ra hiệu cho hai người họ rời đi trước có phải không? Tôi nhìn thấy anh ra hiệu với hai người họ rồi nhé! - Tư Nhĩ đâu pha người dễ bị lừa như vậy, cô phanh phui sự thật.
- Ừ. Là anh bảo bọn họ đi trước đấy. Thì sao chứ? Anh muốn chúng ta có thời gian riêng tư nhiều hơn để nhanh theo đuổi được em.
- Anh tự tin là mình sẽ theo đuổi được tôi như vậy cơ à? Vậy nếu tôi nói là sẽ không bao giờ thích anh thì sao? Có phải là anh sẽ buồn như kẻ đang bị thất tình không? - Tư Nhĩ chọc chọc nhẹ vào má anh, vênh váo nói.
Cái mặt mĩ nam này đúng thật là đẹp quá mức quy định rồi. Càng nhìn càng khiến người khác bị hút hồn bởi nó.
- Em chắc chắn sẽ không từ chối anh đâu. Anh nhìn ra là em bắt đầu thích anh rồi mà. Sao lỡ từ chối được? - Văn Quảng vô cùng tự tin đáp trả. Kiểu tự tin nói chuyện với người con gái mình yêu thế này chính xác là một kĩ năng đặc biệt mà không phải bất kì người đàn ông nào cũng có được đâu.
- Bằng chứng? Ai nói là tôi đã bắt đầu thích anh rồi? - Tư Nhĩ không tin, mặc dù đúng là bản thân cô cũng cảm nhận được là cô đang bị anh thu hút mất tiêu rồi.
- Bằng chứng là em đang nghịch ngợm nhan sắc của anh đấy! Nếu em không thích thì có thể em sẽ nghịch ngợm nó như thế à?
- Không. Tôi đâu có nghịch nhan sắc của anh? - Tư Nhĩ chối bay.
- Thế em đang làm gì đó? - Văn Quảng giữ lấy tay cô như thể đang bắt quả tang cô đụng chạm vào nhan sắc anh.
- Tôi là đang muốn sờ thử xem má anh chỗ nào nhiều thịt để cắn cho bõ tức đấy! Thế nên anh đừng có mà ảo tưởng linh tinh nhé! - Tư Nhĩ thoáng ngại ngùng quay mặt đi.
Cô trông thì có vẻ bad girl vậy thôi chứ bản chất vẫn là một cô gái vụng về trong việc thân thiết với những người khác giới.
- Thế em tìm được chỗ nào nhiều thịt chưa?
- Anh cho tôi cắn anh sao? - Tư Nhĩ chỉ muốn nói đùa anh vậy thôi. Lẽ nào anh lại đồng ý cho cô cắn thật sao?
- Ừ. Em giỏi thì cắn thử xem. Tìm chỗ nào em cho là nhiều thịt rồi cắn. - Văn Quảng tự tay vỗ vỗ nhẹ mặt mình, thách thức cô cắn vào má anh.
Tư Nhĩ ban đầu không định sẽ cắn anh thật đâu nhưng anh đã dâng tới tận miệng thế rồi mà cô còn không dám cắn nữa thì đúng thực là ngu ngốc mà.