Văn Quảng suýt chút nữa chuẩn bị đi ra ngoài tìm Tư Nhĩ thì cô dã kịp nhắn tin lại cho anh.
“Anh ở nguyên trong đó và xem như không có chuyện gì đi. Đừng có mà ra ngoài tìm tôi. Kế hoạch của tôi mà đổ bể tất cả là tại anh hết đấy! Thế nhé. Hiện tại tôi bận rồi. Gặp nhau sau.”
Dường như cô biết rõ được rằng nếu như cô cố tình không trả lời lại tin nhắn của anh thì anh sẽ đi tìm cô ngay lập tức vậy.
Văn Quảng không thể hiểu nổi vì sao cô lại nhúng tay vào chuyện này. Có thể là do Nam Nhật đã nhờ cô giúp nhưng sao tự nhiên hắn lạ nhờ cô? Mà cô là đang có kế hoạch gì mà cứ phải thần thần bí bí như thế? Không thể bật mí cho cả anh luôn sao? Kế hoạch kia liệu có nguy hiểm gì với cô không? – một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Văn Quảng ngay lúc đó. Anh cứ mãi lo lắng cho cô nhưng vì cô đã dặn anh tuyệt đối không được ra ngoài tránh ảnh hưởng tới kế hoạch của cô nên anh đành phải cố lén lòng. Chờ đợi cơ hội tốt mới đi ra tìm cô...
Hai người Ngô Quang Đức và Trần Thư cùng đi ra ngoài, được một lúc thì thấy Trần Thư đi vào. Vẻ mặt ấm ức, nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp. Mếu máo nói.
- Con muốn hủy hôn ước này. Không trì hoãn gì hết!
Mọi người trên bàn ăn lúc đó ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, xen lẫn với đó là sự lo lắng. Không biết Trần Thư rốt cuộc là tại vì sao mà lại hành sự như vậy. Ông bà Trần lén lút đưa mắt nhìn Văn Quảng, nghi ngờ anh là đầu xỏ cho mọi chuyện nhưng oan cho anh quá. Lần này anh thực sự không biết gì cả. Chỉ lẳng lặng lắc đầu xem như trả lời cho những nghi ngờ trong lòng hai ông bà hiện giờ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Hôn ước giữa hai nhà là chuyện vô cùng hệ trọng. Không phải để cho con muốn nói bừa gì thì nói đâu nhé! – Ông Trần lên giọng răn dạy Trần Thư trước mặt mọi người cho phải phép tắc.
- Con không nói bừa... con cũng rất xme trọng hôn ước này nên mới muốn hoãn lại để tìm hiểu thêm rồi mới đi đến hôn nhân nhưng Ngô Quang Đức cậu ấy đâu có như vậy? Vừa rồi con đã vô tình nghe được... – Trần Thư còn chưa mếu máo xong Ngô Quang Đức đã xông vào lấy tay bịp miệng cô lại. không cho cô được phép phát ngôn lung tung ở đây.
- Cậu im miệng lai cho tôi. Đừng có mà kiếm cớ ăn nói lung tung. – Ngô Quang Đức vội giọng nói.
Trần Thư đương nhiên là không chịu để yên cho anh ta bịp miệng lại rồi, cố vùng vẫy để đẩy anh ta ra khỏi người mình. Cũng may là có sự giúp đỡ của Văn Quảng ngồi gần đó nên cô nhanh chóng thoát ra được.
- Có chuyện gì con mau nói rõ ra xem nào... – Ông Ngô lo lắng chờ đợi lời Trần Thư sắp sửa nói.
- Cháu xin lỗi nhưng cháu bắt buộc phải hủy hôn với cậu ấy. cháu... cháu không thể nào lấy một người chồng đã có bạn gái được. Ngô Quang Đức cậu ấy vừa rồi đã nói chuyện với một cô gái nào đó giọng điệu thân mật quan tâm nhau. Cháu không muốn xem vào để rồi cậu ấy nói cháu là kẻ phá hoại... – Trần Thư tuy chỉ là diễn nhưng lời cô nói cũng có mấy phần là sự thật.
- Trần Thư cậu... cậu nói cái gì vậy. Như... – Ngô Quang Đức đang tính nói ra cái tên Như Nguyệt nhưng khi nhìn về phía Văn Quảng anh ta lập tức im luôn không nói tên cô ta ra nữa. – Cậu rõ ràng biết mối quan hệ giữa tôi và cô ấy mà còn cố tình hiểu lầm à? Chúng tôi...
- Cậu dám nói là hai người không có quan hệ gì không? dám nói không? – Trần Thư hung hăng nói. – Tôi đúng là biết rõ quan hệ của hai người rồi nên mới hành xử như vậy đó. Chẳng phải cậu còn vì cô gái đó mà khó chịu với tôi còn gì? Nói tôi tránh xa cậu một chút không phải sao? Hôm nay tôi vốn còn nghĩ cậu chịu tới đây bàn hôn sự với tôi thì quan hệ giữa hai người đã không còn gì rồi nhưng vừa rồi... tôi thật chẳng còn gì để nói nữa. Tôi thành toàn cho hai người đấy! Con không muốn hôn sự này nữa. – nói rồi Trần Thư lấy túi chuẩn bị rời đi.
- Cậu cố tình đúng không? Cậu mà mong muốn gì ở hôn sự này? Cậu chỉ muốn làm vậy để có thể đến bên Nam Nhật thôi phải không? – Ngô Quang Đức cố tình phanh phiu sự thật để tạo sự cân bằng.
Nhưng mọi chuyện nào có dễ dàng với anh ta như thế? Mọi chuyện đều đã nằm trong suy tính của Tư Nhĩ cả rồi.
- Tôi cố tình? Tôi sao có thể cố tình ép cô bạn gái của cậu gọi cho cậu vào lúc này được? Tôi và cô ta có ưa gì nhau đâu, cậu biết mà. Còn quan hệ giữa tôi và anh Nam Nhật cả nhà tôi ai mà không biết? – Trần Thư đưa mắt nhìn Văn Quảng ra hiệu anh tiếp lời mình.
Văn Quảng hiểu ra ý cô, phối hợp vô cùng ăn ý dù cho chẳng được biết trước tí ti kế hoạch nào hết.
- Nam Nhật là bạn thân của tôi từ lâu, đồng thời anh ta còn giữ chức vụ quan trọng trong hệ thống điều hành của công ty nên thân thiết với nhà chúng tôi là đương nhiên. Đặc biệt anh ta có xem Trần Thư như em gái trong nhà thành ra hai người họ khá thân thiết. Như thế đâu thể tính là yêu đương như cậu được? – Văn Quảng trôi chảy nói, cứ như thể những lời anh nói hoàn toàn đều là sự thật hết vậy, cực kì thuyết phụ người nghe.
- Anh nói láo... – Ngô Quang Đức biết rõ mọi chuyện, không thể chịu được trước kiểu đổi trắng thành đen này của Văn Quảng và Trần Thư.
- Cậu Ngô Quang Đức tôi đề nghị cậu ăn nói cho cẩn thận. Tôi chỉ nói những gì là sự thật thôi. Không như cậu. Ngay đến cả một lời giải thích rõ ràng cho mối quan hệ giữa cậu với cô gái nào đó cũng không thể nói. – Văn Quảng nghiêm trọng nói, dọa ông bà Ngô một phen hú hồn.
Ông Ngô vì sợ rằng Văn Quảng vì chuyện này mà gây khó dễ với công việc làm ăn của công ty nê đã trực tiếp đứng dậy tặng cho Ngô Quang Đức một cú tát trời giáng.
- Im miệng. Tao thật không ngờ mày là đứa như thế!
- Con không có... rõ ràng là Trần Thư cô ta cố tình ủ mưu... – Ngô Quang Đức khó chịu nhìn Trần Thư.
Trần Thư bấy giờ không còn lo chuyện anh ta có thể bật lại mình nữa. Cô đang ở thế thắng mà. Chỉ cần nói thêm mấy lời tỉ tê yếu đuối nữa là xong cả thôi.
- Cậu lại muốn nói tôi đê tiện như lúc tôi tự ý đi gặp cô bạn gái kia của cậu đúng không? Tôi vốn muốn quên nhưng không nay cậu công khai nói tôi ủ mưu bày ra chuyện này... tôi quá thất vọng về cậu đấy! Con người cậu thay đổi nhanh quá. Tôi thật không sao hiểu nổi cậu nữa rồi. Xin phép mọi người con đi trước. Hôn ước này con không thực hiện được. – Trần Thư dứt lời vội vàng rời đi trước khi có ai đó giữ cô lại.
Văn Quảng cũng chán ngán buổi ăn tối lắm rồi. Anh đang còn rất nhiều điều muốn gặp Tư Nhĩ để hỏi cho rõ nên nhân lúc Trần Thư bỏ đi anh đã giả bộ như mình đang đuổi theo con bé rồi rời đi cùng ngay sau đó. Để lại bên trong kia là một bữa tiệc tàn đầy hỗn loạn.
- Con bé Trần Thư nhà chúng tôi rất quý mến cậu nên khi nó nói muốn trì hoãn hôn ước hai nhà đã sắp xếp tôi còn nghĩ nó ham chơi không muốn sớm lập gia đình nhưng hôm nay khi nghe nó nói ra lí do không chỉ tôi mà cả gia đình chúng tôi đều thất vọng về cậu. Cậu còn vì cô bạn gái kia mà sỉ nhục con gái chúng tôi? Cả nhà chúng tôi trước giờ chưa ai dám lớn tiếng với nó lời nào chứ đừng nói là xỉ nhục... – ông Trần rất biết hùa vào để giúp con gái. Ông ra cái vẻ thất vọng nói sau đó cùng vợ và Trần Văn Quyết đi.
Trần Văn Quyết nghi ngờ chuyện này xảy ra hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên nhưng ông Trần đã nói thế rồi anh ta cũng không thể nói thế nào được nữa. Chỉ có thể xem như không nghi ngờ gì rời đi với bố mẹ của mình.
Ra đến cửa nhà hàng rồi Văn Quảng mới cất tiếng hỏi Trần Thư.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Kế hoạch của Tư Nhĩ là gì và làm sao cô ấy lại dính vào vụ này. Em nói rõ anh nghe.
- Anh trai ơi, anh đợi ra xe rồi nói chuyện sau được không? Đề phòng bất trắc . – Trần Thư tỏ ra không hài lòng khi Văn Quảng cứ số sắng hỏi hết cái này đến cái khác như vậy.
- Nhưng mà anh muốn...
- Được được em hiểu chứ! Tất cả em đều hiểu hết. Tuy nhiên anh có thể đợi ra xe rồi mới hỏi được không? chị Tư Nhĩ với Nam Nhật đang đợi chúng ta ở trên xe rồi đấy! chúng ta ra đó nói chuyện đi cho tiện.
Văn Quảng nghe vậy đành lòng im lặng theo chân Trần Thư đi ra xe.
Bước vào trong xe, Văn Quảng ngay lập tức đưa mắt nhìn Tư Nhĩ xem cô đang ngồi ở đâu rồi ngồi vào chỗ bên cạnh chỗ cô đang ngồi.
- Giờ thì mọi người nói cho tôi nghe mọi chuyện được rồi chứ? Cái kế hoạch bất ngờ xuất hiện vào phút cuối kia rốt cuộc là như thế nào? – Văn Quảng lập tức hỏi.
- Chuyện là thế này... – Tư Nhĩ biết anh lo lắng lên vội vàng lên tiếng giải thích với anh ngay tức thì.
Quay lại khoảng thời gian trước đó khi Tư Nhĩ và Nam Nhật mới nghĩ ra kế hoạch đầy táo bạo này để giải quyết mọi chuyện...
- Bây giờ nhé! Như Nguyệt trước kia là người Ngô Quang Đức từng yêu say đắm tới mức khắc cốt ghi tâm luôn ấy. Vậy thì chúng ta bây giờ sao không thử tận dụng việc này, nhờ Như Nguyệt gọi cho anh ta một cuộc điện thọai, bắt anh ta phải ra ngoài nghe, còn Trần Thư sau đó chỉ cần việc bắt quả tang rồi làm ầm lên là được rồi còn gì? không phải vẫn còn ở Văn Quảng ở trong đó sao? Anh ta về phe chúng ta mà, có thêm anh ta góp lời hôn ước này kiểu gì chả hỏng bét?
- Nhưng mà chuyện này có hơi mạo hiểm. Không phải mạo hiểm với tôi mà là mạo hiểm với...
- Sao? Không được à? Tôi nghĩ nếu thành công thì đừng nói là hoãn lại mà ngay đến cả tồn tại cũng không tồn tại nổi nữa đâu. Anh vẫn không muốn thử sao?
- Thôi được rồi, tôi đánh liều nghe cô vậy.
Lúc đó Nam Nhật quả thực đã phải đánh liều bỏ qua cả Văn Quảng để nhờ Như Nguyệt giúp một tay. Cũng may vừa rồi tên Ngô Quang Đức kia không nói ra tên của Như Nguyệt bằng không chuyện Như Nguyệt từng là vợ của Văn Quảng và là con gái ruột của nhà họ Lam sẽ không thể giấu được Tư Nhĩ mất.
- Nam Nhật, tôi thấy cậu đúng là nghĩa khí quá đấy! vì em gái tôi cái gì cậu cũng dám làm. Tôi đang cực kì hào hứng muốn chúng ta có một buổi trò chuyện riêng để bàn về sự nghĩa khí của cậu đấy! nó làm tôi khâm phục cậu quá mà. – Văn Quảng ngoài mặt cười nói vui vẻ với Nam Nhật cứ như thể đang khen ngợi anh ta nhưng thực ra là đang ẩn ý mắng anh ta quá liều lĩnh tới mức quên luôn việc cần phải giữ bí mật về chuyện của Như Nguyệt với Tư Nhĩ.
- Nói chung là mọi chuyện bây giờ đều thuận lợi cả rồi đúng không? Hôn sự bị hủy bỏ rồi chứ gì? – Tư Nhĩ không để tâm tới lời nói ẩn ý của Văn Quảng nói với Nam Nhật, chỉ tập trung vui mừng vì cuối cùng mọi kế hoạch đã thành công vượt ngoài mong đợi.
- Đúng thế. Tất cả phải cảm ơn chị rồi,chị Tư Nhĩ. Chị đúng là chị dâu tốt nhất trên đời mà. – Trần Thư vui mừng không kém quay lại vuốt ve má Tư Nhĩ.
Văn Quảng nhìn hành động này của con bé mới thật ngứa mắt làm sao, lập tức hất tay nó ra khỏi mặt Tư Nhĩ.
- Đừng có mà sờ mó linh tinh.
- Anh vô lí thế? Ghen với cả em gái luôn. Cái đồ chúa ghe tuông này... – Trần Thư phụng phịu quay lên vuốt ve mặt Nam Nhật cho bõ tức.
Dù sao đấy cũng là người của cô rồi, không lo bị ai đó hất tay ra nữa.
- Trần Thư nói đúng đấy! cậu không nên ghen tuông linh tinh như thế đâu. Chẳng tốt chút nào hết. – Nam Nhật bênh vực Trần Thư.
- Cậu còn dám nói. Tôi chưa tính chuyện cậu dám bàn chuyện riêng với vợ tôi mà không nói cho tôi trước đâu đấy! Ai cho phép cậu gặp riêng cô ấy?
- Tôi xin lỗi được chưa? Lần sau nhất định không dám nữa đâu. – Nam Nhật vừa cười vừa nói.
Tư Nhĩ thấy Văn Quảng ghen tuông linh tinh thế này tự nhên lại có gì đó rất dễ thương nên chỉ đập nhẹ vai anh, cười cợt bảo.
- Anh dừng lại được rồi đấy! Chúa ghen tuông ạ.