Chồng Cũ Đến Cầu Hôn

Chương 11: Quý Hoài Kiến vẫn luôn tìm cậu





“Đúng vậy, con gái mà, đôi khi trong lòng có buồn bực nhưng cũng không thèm nói thẳng ra, mà lại thường thông qua một chuyện khác để gây sự chú ý với đàn ông của mình.”

“Phu nhân sở dĩ đòi ly hôn có phải là đang chờ anh dỗ dành cô ấy không?”

Chu Lãng lúc này liền cười nhạo nói: “Mơ mộng hão huyền.”

Cô ấy- Nguyễn Du Hà không biết thân phận của mình sao, vậy mà lại nảy sinh ra ý nghĩ không thực tế như vậy chứ.

Lâm Nam nói: “Tổng giám đốc Chu, tôi cảm thấy phu nhân cũng không phải là loại người hám tiền, hôm nay bố cô ấy đến trước cửa của Chu thị làm loạn, phu nhân đã nói, đó là tiền của anh, không liên quan gì đến cô ấy.”

“Không chỉ có vậy, cô ấy còn bị tát một cái nữa.”

Chu Lãng nhíu mày nhưng lại không để lộ ra cho Lâm Nam thấy: “Cô ấy bị đánh sao?”

“Vâng, đánh rất đau luôn đó, năm dấu tay in rõ trên mặt.”

Qua mấy giây, Chu Lãng mới nói: “Điều tra xem người đàn ông đó nợ bao nhiêu tiền, chuyển cho ông ta, và nói ông ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Lúc đó đồng hồ chỉ ba giờ mười phút thì Chu Lãng nói: “Về công ty.”

Trong phòng ngủ.

Chu Lãng đưa mắt vào chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng đang được treo ở nơi dễ thấy nhất, anh bực bội nghĩ, nếu lần này anh từ Bỉ về mà Nguyễn Du Hà vẫn không biết tốt xấu như vậy nữa, thì anh sẽ ném bộ đồ này ra ngoài cùng với cô.



Buổi họp báo của trang sức Thịnh Quang chớp mắt đã đến, Nguyễn Du Hà ở sau hậu trường điều chỉnh độ dài ngắn của các mẫu dây chuyền cho các người mẫu.

Lâm Tư đi vào nói: ” Du Hà à, hôm nay ở bên ngoài có rất nhiều nhà thiết kế và giới kinh doanh đến tham dự, thiết kế của cô chắc chắn sẽ tỏa sáng ở trên sân khấu, đến lúc đó cũng sẽ có rất nhiều biết đến cô.”

Nguyễn Du Hà cười nói: “Những vinh dự này đều là của Thịnh Quang, tôi cũng chỉ là chất phụ gia mà thôi.”

Những lời cô nói đều là thật, nếu không có danh tiếng của Thịnh Quang, thì ai sẽ đến để xem tác phẩm của một nhà thiết kế nhỏ nhoi, không có gì hết như cô chứ.

Bùi Sam Sam lúc này cũng chạy vào, nghe thấy như vậy liền nói: “Du Hà, cậu đừng có mà khiêm tốn, đây đều là quang vinh của chúng ta.”

“Đúng không, tổng biên tập Lâm.”

Lâm Tư gật đầu cười nói: “Đúng vậy, cùng nhau phát triển mà.”

Sau khi Lâm Tư rời đi, Bùi Sam Sam kéo Nguyễn Du Hà sang một bên, thì thầm nói: “Du Hà, tớ nói cho cậu biết một chuyện, cậu nhất định phải bình tĩnh đó.”

“Chuyện gì vậy?”

“Lúc nãy tớ nhìn thấy Quý Hoài Kiến đó.”

Keng một tiếng, sợi dây chuyền trong tay của Nguyễn Du Hà vốn đang định đeo lên cho người mẫu rơi ngay xuống đất.

Bùi Sam Sam vội vàng nhặt lên: “Kỳ thực thì Quý Hoài Kiến vẫn luôn tìm kiếm cậu, Thịnh Quang lần này vì muốn thu hút sự chú ý của mọi người, nên đã đăng lên dòng tin về cậu ‘Nhà thiết kế của cuộc thi nhà thiết kế Tân Nhuệ ba năm trước, sau khi nhận được giải thưởng liền biến mất, ba năm sau cô ấy đã mang theo tác phẩm vô cùng tuyệt vời tái xuất’ để PR, cho nên anh ấy tìm được đến đây thì cũng không phải là chuyện khó gì.”

Nguyễn Du Hà sau một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cô há hốc miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Bùi Sam Sam vỗ vào vai của cô, an ủi nói: “Không sao đâu, cậu đừng nghĩ nhiều quá, cứ thuận theo tự nhiên đi, dù sao cậu cũng sẽ ly hôn mà, ai quy định không được bắt đầu cuộc sống mới chứ?”

“Không phải…tớ đang nghĩ về bài phỏng vấn của bộ sưu tập ‘Tình đầu’.”

Cái thứ tình đầu này vốn dĩ là một từ vô cùng đẹp đẽ nhưng mà lại nhạy cảm.

Cô đã nói với tạp chí bên kia là có thể phỏng vấn về cảm hứng để làm ra tác phẩm, nhưng tuyệt nhiên không được nhắc gì về cô và bất kỳ chuyện gì liên quan đến mối tình đầu của cô.

Một khi không khống chế được chừng mực này thì sẽ khiến cho tất cả các bên liên quan cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Không nói đến chuyện cô đã kết hồn rồi lại ly hôn, nếu như Quý Hoài Kiến có bạn gái rồi, khi cô ấy xem bài phỏng vấn thì không phải chết chắc rồi sao.

Bùi Sam Sam vỗ vỗ trán: “Đúng rồi, tớ đi nói với bên truyền thông một chút, phải quản lý thật chặt vụ này mới được.”

“Có tớ ở đây, cậu yên tâm đi!”

Tiếp theo đó, ở trong phòng chuẩn bị, Nguyễn Du Hà cứ thấp thỏm không yên.



Ở buổi họp báo quả thực đúng như lời Lâm Tư nói, có rất nhiều người làm kinh doanh tới dự.

Trong đó còn có cả Giang Yến và Chu Lãng vừa đi công tác từ Bỉ về.

Lâm Tư ngay khoảnh khắc nhìn thấy Chu Lãng thì có chút nghi hoặc, không rõ ông chủ lớn này vì sao lại đến đây nhỉ.

Giang Yến cười giải thích nói: “Tổng biên tập Lâm, bộ sưu tập mà Thịnh Quang các anh đang thúc đẩy không phải là ‘Tình đầu’ sao, tôi nghe tin tức nội bộ nói rằng mấy món đó trông rất đẹp.”

“Cho nên, Tổng giám đốc Chu muốn mua về tặng cho phu nhân của anh ấy.”

Lâm Tư cười khan một tiếng, vốn dĩ anh ta muốn nói là các sản phẩm dùng trong buổi triển lãm ngày hôm nay không phải để bán, nhưng lời vừa tới miệng thì đành nuốt lại vào trong.

Không cần thiết phải đắc tội với vị khách hàng lớn nhất này làm gì.

Đợi sau khi buổi họp báo kết thúc, nếu như Chu Lãng thật sự muốn mua thì không phải không thể thương lượng được với nhà thiết kế.

“Vậy tổng giám đốc Giang và tổng giám đốc Chu đợi một chút, buổi họp báo rất nhanh sẽ bắt đầu thôi.”

Giang Yến gật gật đầu: “Anh cứ lo việc của mình đi.”

Sau khi Lâm Tư rời đi, Giang Yến quay đầu lại nói: “Không phải cậu không thích vợ mình sao, bộ sưu tập lần này tên là ‘Tình đầu’ đó, cậu không sợ tặng đi rồi thì sẽ khiến người ta hiểu lầm sao?”

Chu Lãng thản nhiên nói: “Hiểu lầm thì chỉ có thể nói là do cô ấy nghĩ nhiều, còn tôi chỉ tiện tay mua mà thôi.”

“…”

Thật sự tin vào cái miệng của anh ấy.

Sau khi xuống máy bay thì không về nhà ngay mà đi thẳng đến buổi họp báo, tiện tay như anh ấy, vậy sao không tiện tay mua luôn cái hỏa tiễn mà bay về chứ.

Giang Yến vừa muốn nói gì đó, thì lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang từ cửa bước vào: “Đó không phải là Chu An An sao, cô ta về nước lúc nào vậy?”

Chu Lãng liếc nhìn một cái: “Không biết.”

So với sự hờ hững của Chu Lãng, thì Giang Yến lại vô cùng thích thú, bởi vì anh ta cảm thấy Chu An An lúc nào cũng quyến rũ, bất cần đời, ngay giờ phút này anh ta giống như là một là miếng kẹo mạch nha đi theo sau lưng một người đàn ông vậy, vẻ mặt như muốn nói là nịnh nọt thôi cũng chưa đủ.

Không lâu sau, Chu An An cũng nhìn thấy bọn họ, thế là liền kéo tay người đàn ông bên cạnh đi đến chào hỏi: “Anh họ, anh Giang Yến, sao các anh lại ở đây.”

Chu Lãng hé môi nói: “Có việc.”

Giang Yến thì cười híp mắt chào hỏi cô ta: “An An, lâu rồi không gặp.”

“Anh Giang Yến, lâu rồi không gặp.”

Chu An An vẫn luôn ôm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh: “Đúng rồi, em giới thiệu với các anh, đây là anh Hoài Kiến, lúc em đi du học nước ngoài thì quen biết anh ấy.”

Quý Hoài Kiến rút tay ra khỏi người cô ta, rồi giơ tay ra với Giang Yến: “Tôi là Quý Hoài Kiến.”

Giang Yến bắt tay nói: “A, chúng ta đã từng gặp nhau rồi, trong tiệc mừng thọ của ông Lý, tôi nghe ông Lý nói ba năm trước cậu ra nước ngoài rồi, vừa mới trở về sao.”

Quý Hoài Kiến gật đầu, rồi lại nhìn sang Chu Lãng: “Tổng giám đốc Chu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Chu Lãng giơ tay ra, lịch sự bắt tay một cái, nhưng lại không nói gì.

Không biết tại sao, anh nhìn thấy Quý Hoài Kiến thì có cảm giác thù địch bẩm sinh.

Chu An An tìm cơ hội để chen vào, hào hứng nói: “Thì ra chúng ta đều quen biết nhau, anh Hoài Kiến, anh…”

Chu An An vừa nói được nửa câu thì hiện trường buổi họp báo đã bắt đầu tắt đèn.

Người chủ trì nói: “Mời các vị khách quý trở về chỗ ngồi của mình, buổi họp báo của chúng tôi lập tức bắt đầu.”

Chu An An nhìn trước mặt Chu Lãng còn chỗ trống liền kéo Quý Hoài Kiến đi lên: “Anh Hoài Kiến, chúng ta ngồi ở chỗ đó đi.”

Quý Hoài Kiến hôm nay tới để tìm người, cũng không muốn dây dưa nhiều với cô ta, cho nên nói: “Tôi còn có việc, cô cứ ngồi đi.”

Nói xong, anh tìm một chỗ cách xa chỗ ngồi của Chu An An một chút.

Đang tải…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv