“Mang thai là chuyện tốt, mang…” Bùi Sam Sam lập tức phản ứng lại, liền trợn to mắt lên: “Là của tên đàn ông chó má Chu Lãng sao?”
“Ừm.”
“F*ck! Vậy cậu định làm sao, báo cho anh ta biết không?”
Nguyễn Du Hà lắc đầu: “Không báo, dù sao chúng tớ cũng phải ly hôn rồi.”
Bùi Sam Sam dừng lại một lúc rồi nói: “Vậy cậu…muốn giữ đứa bé này lại sao?”
Nguyễn Du Hà trầm ngâm, im lặng không biết trả lời như thế nào.
Ngay từ giây phút khi biết mình mang thai, phản ứng trong nháy mắt của cô là không muốn đứa bé này.
Nhưng sau khi trở về thì cô đã suy nghĩ thật lâu.
Đây là ân oán giữa cô và Chu Lãng, không có liên quan gì đến đứa bé ở trong bụng.
Mỗi lần cô nhắm mắt lại thì dường như có thể cảm nhận được sinh mạng của đứa bé của ba năm trước kia, đang từ từ tuột ra khỏi cơ thể của cô.
Cái cảm giác đó, cô không muốn trải qua một lần nào nữa.
Nhưng mà, nếu như giữ lại…
Nguyễn Du Hà nói: “Cũng không biết nữa, đợi một thời gian nữa rồi nói tiếp.”
Bùi Sam Sam có thể nhìn ra là cô không muốn thảo luận về chuyện này nữa, thế là cười xuề xòa đổi đề tài nói: “Đúng rồi, báo cho cậu một tin tốt, sản phẩm trong bộ sưu tập dây chuyền ‘tình đầu’ và nhẫn của chúng ta đều được tạp chí vô cùng khen ngợi, nội bộ đã bắt đầu đặt mua rất nhiều rồi, đến lúc đó nhất định sẽ bán rất chạy trên thị trường cho mà xem.”
“Bây giờ chỉ còn thiếu vòng tay…nhưng còn chưa đến một tuần nữa là đến buổi họp báo rồi, có kịp không?”
“Kịp, nhiều nhất ba ngày là có thể làm xong.”
Bùi Sam Sam thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Haiz, bây giờ cậu đang mang thai, còn có thể hoàn thành sản phẩm sao, trong quá trình chế tác khó tránh khỏi việc dùng đến hóa chất, nếu không thì giao cho đại lý gia công đi.”
“Không sao, đeo khẩu trang và bao tay là được rồi.”
“Vậy cậu tự chú ý nhé, không được thì nói với tớ.”
Nguyễn Du Hà cười nói: “Yên tâm đi, không vấn đề gì đâu.”
Sau khi từ nhà tắm đi ra, Nguyễn Du Hà cầm điện thoại lên, cô do dự rất lâu, mới nhấn nút gọi cho Chu Lãng.
Điện thoại vang lên mấy tiếng mới được kết nối, giọng nói đầy vẻ đắc ý của Thư Tư Vi vọng tới: “Tổng giám đốc Chu bây giờ đang ở cùng với tôi, cô đừng rước nhục vào mình nữa.”
“Ồ.”
Nguyễn Du Hà không do dự liền cúp điện thoại ngay.
Một bên khác.
Chu Lãng từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Thư Tư Vi đang nhét điện thoại vào áo của anh, anh bước qua lấy áo của mình lại rồi lạnh lùng nói: “Lúc nãy là ai gọi điện tới vậy.”
Thư Tư Vi chớp mắt nói: “Không, không…”
Chu Lãng lật điện thoại lại, nhìn thấy lịch sử cuộc gọi của Nguyễn Du Hà một phút trước.
Anh ngước lên, liếc nhìn Thư Tư Vi, sau đó cô ta liền nói: “Tổng giám đốc Chu, Nguyễn Du Hà hỏi anh đang ở đâu, em biết anh không muốn gặp cô ta cho nên mới tìm cớ đuổi cô ta đi, em không nói gì nữa cả.”
Chu Lãng cất điện thoại đi, hoàn toàn không thèm để ý đến mấy thủ đoạn nhỏ này của cô ta.
Lúc này, tay đối tác mặt tràn đầy hớn hở đi tới: “Tổng giám đốc Chu, may là anh vẫn chưa đi, tôi ở Chạng vạng đã đặt một phòng, cùng nhau đi chơi đi.”
Chu Lãng nói: “Cô Thư đây mới là nhân vật chính trong lần hợp tác này, tôi không đi đâu, mọi người cứ vui chơi thỏa thích đi nhé.”
Thư Tư Vi vội vàng nói: “Tổng giám đốc Chu…”
Chu Lãng sau khi gật đầu chào hỏi với tay đối tác thì nhanh chóng rời đi.
Sau khi ra khỏi câu lạc bộ thì Chu Lãng ngồi vào trong xe.
Tài xế nói: “Tổng giám đốc Chu, về căn hộ hay là biệt thự Tinh Hồ?”
Chu Lãng rũ mắt xuống nhìn điện thoại, lạnh nhạt nói: “Biệt thự Tinh Hồ.”
“Vâng.”
Nửa tiếng sau, Chu Lãng vừa bước xuống xe thì điện thoại liền vang lên.
Vẫn là Nguyễn Du Hà gọi điện đến.
Sau khi anh kết nối thì trong điện thoại lại không hề có âm thanh nào vọng tới.
Chu Lãng có chút mất kiên nhẫn, anh vừa kéo cà vạt ra vừa ngồi xuống sô pha: “Nói chuyện đi.”
Khoảng hai giây sau, bên kia vọng đến một giọng nói dè dặt: “Anh…hết bận chưa?”
Kỳ thực Nguyễn Du Hà rất bối rối khi gọi cuộc điện thoại này, nhưng nếu như cô vẫn không chịu giải thích thì Chu Lãng lại cứ nghĩ rằng cô ngày càng tệ hại hơn, sau này muốn ly hôn thì chỉ e là càng khó khăn hơn nữa rồi.
Nhưng mà nếu như cuộc điện thoại này phá hỏng chuyện tốt của anh ấy thì cũng xem như cũng trút được cơn giận.
“Bận cái gì.”
Nguyễn Du Hà im lặng, không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nữa: “Hôm nay xin lỗi anh, lúc đó tôi đột nhiên có chút việc, không phải là cố ý không đi.”
Chu Lãng lạnh lùng nói: “Nguyễn Du Hà, tôi đã đợi cô một tiếng đồng hồ đó.”
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự có chút chuyện gấp, anh xem ngày mai được không, lúc nào thì do anh quyết định, hay là sáng sớm mai tôi sẽ đứng đợi anh ở cổng của Cục Dân Chính, khi nào anh rảnh thì ghé qua cũng được.”
“Tôi không có rảnh rỗi như cô, ngày mai tôi đi công tác ở Bỉ rồi.”
Nguyễn Du Hà nghe thấy như vậy có chút tiếc nuối: “Như vậy sao, vậy đợi anh trở về rồi nói tiếp vậy.”
Có một ông chồng là tổng tài thì chính là có điểm không tốt như này, ngay cả khi ly hôn cũng phải xếp hàng hẹn trước.
Điện thoại vẫn chưa cúp, qua một lúc Chu Lãng lại nói: “Muốn ăn sô cô la không?”
Nguyễn Du Hà nhất thời không phản ứng kịp: “Hử?”
Chu Lãng có chút mất kiên nhẫn, nói lại lần nữa: “Tôi đi Bỉ công tác, hỏi cô có muốn ăn sô cô la không.”
Nguyễn Du Hà đột nhiên nhớ ra, lần trước Chu Lãng đi Paris, đối tác bên đó tặng anh ấy một hộp sô cô la đặc sản của nơi đó, anh ấy cầm về tùy tiện ném lên bàn trà.
Anh ấy không thích ăn ngọt, cũng không thích ăn đồ ăn vặt.
Nhưng Nguyễn Du Hà lại rất thích ăn.
Chu Lãng nghĩ dù sao cũng là vứt đi, vứt vô thùng rác cũng là vứt mà ném vào miệng cô cũng là vứt.
Qua một lúc, Nguyễn Du Hà mới nói: “Ồ, không cần đâu, cám ơn nhé.”
Chu Lãng hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.
Nguyễn Du Hà đang muốn đi ngủ thì qua mấy giây điện thoại lại vang lên.
Chu Lãng nói: “Thuốc giải rượu ở đâu?”
“Ở ngăn thứ nhất của tủ thứ ba từ bên phải sang ở nhà bếp, nhưng đó là canh giải rượu, phải nấu lên đã, nếu như anh muốn thì…”
Ở đầu dây bên kia hô hấp của Chu Lãng không ổn định, dường như đang chờ đợi vế sau câu nói của cô.
Nguyễn Du Hà nói tiếp: “Thì gọi người làm dậy nấu nhé.”
Một giây sau, Chu Lãng trực tiếp cúp điện thoại.
Nguyễn Du Hà bĩu môi, cô cất điện thoại đi rồi lại nằm ngã xuống giường.
Chẳng trách tối nay Chu Lãng lại dịu dàng như vậy, thì ra là do uống say rồi.
Con người anh ấy, mỗi lần uống say thì tính tình lại thay đổi rất nhiều, cũng rất biết nói chuyện.
Có lúc Nguyễn Du Hà cảm thấy những lúc bị anh ấy mắng, cô vừa lo lắng vừa uất ức, cho nên cô chỉ hận mỗi khi trước lúc anh bước vào cửa thì nên chuốc say anh rồi mới nói chuyện thì có khi lại tốt hơn.
Đương nhiên, cô rốt cuộc cũng chỉ là có gan suy nghĩ xấu xa nhưng lại không có gan làm.
…
Chu Lãng gọi người làm dậy, ấn ấn huyệt thái dương, sau khi uống một ly nước lạnh thì lại đi lên lầu.
Anh đi vào phòng ngủ, rồi lấy áo quần đi vào phòng tắm, thì chợt nhìn thấy dãy quần áo phụ nữ đã lâu không được đụng tới.
Nguyễn Du Hà dường như đã dọn đi sắp được một tháng rồi.
Chiều nay, anh ở cửa Cục Dân Chính hỏi Lâm Nam một vấn đề: “Một người phụ nữ cứ nhất định muốn ly hôn, trừ phi là đạt được một lợi ích gì đó thì còn có nguyên nhân gì nữa không.”
Trong khoảng thời gian này, thật sự anh cũng thấy phiền não, Nguyễn Du Hà nói cô không cần tiền, chỉ muốn được ly hôn, nhưng cái lí do này rõ ràng là chuyện vô căn cứ mà, từ người đàn ông làm loạn ở tòa nhà Chu thị sáng nay cũng đủ để nhìn thấy rồi.
Nhưng thái độ của Nguyễn Du Hà lại giống như vô cùng quyết liệt, cơ hội hôm nay tốt như vậy mà không thèm cô không thèm nắm lấy để bắt chẹt, đòi chia chác tài sản với anh, chuyện này thực sự làm anh khó hiểu quá mà.
Lâm Nam trầm ngâm rất lâu rồi mới thử dò xét nói: “Tổng giám đốc Chu, phu nhân có phải đang giận dỗi anh không?”
“Giận dỗi sao?”