[ChoDeft] Từng Ấy Năm Qua

Chương 3



Đã mười lăm phút trôi qua kể từ khi Kim Hyukkyu thần thần bí bí nghiêng người tới gần và bảo cậu: "Tớ có chuyện quan trọng muốn thông báo".

Jeong Jihoon lẽo đẽo đi theo Kim Hyukkyu quen cửa quen nẻo. Cậu không biết anh phải chọn vị trí phong thủy địa linh nhân kiệt gì mới có thể thỏa cảm giác nghi thức bất ngờ này đây.

Trụ sở cách nhà Kim Hyukkyu không xa, hiếm khi anh có lòng đãi khách, đứng trước Jeong Jihoon vỗ ngực tự xưng là bản đồ sống, mỗi ngày đều muốn xách chút đồ vật mới lạ đến cho Jeong Jihoon xem.

Vào buổi sớm mai thoang thoảng mùi hương trứng cuộn và canh thịt bò, anh dẫn cậu đi qua tiệm đồ ăn sáng lấp đầy tiếng ồn ào chửi mắng, người qua kẻ lại; dưới ánh ráng chiều ngồi xổm bên tiệm bán quà vặt, mỗi người một ngụm chia nhau một chiếc bánh ngọt; hay trong đêm khuya đánh rank không thuận, bảy quẹo tám rẽ tìm đến hàng bánh gạo "Thích ăn nhất khi học trung học", trong không gian cửa tiệm nóng hầm hập, hai cậu thiếu niên mười sáu tuổi thỏa thích "nạp đầy năng lượng".

Kim Hyukkyu xác định tầm quan trọng của một chuyện bằng nguyên lý "Có việc gì vui thì nhất định sẽ dành dụm tiền tiêu vặt tới chỗ này chúc mừng", rõ ràng, à không phải, hiển nhiên là tới tiệm hamburger rồi.

Jeong Jihoon nhìn Kim Hyukkyu lật chiếc hamburger lấy hết rau ra đặt trên đĩa và cười nịnh nọt đẩy nó tới trước mặt mình, có chút bó tay.

Tự lúc hai người đắp cùng một chiếc chăn nhỏ, thời gian bám nhau cũng kéo dài từ sáng sớm đến tối muộn. Càng thân thuộc hơn, dường như Kim Hyukkyu cũng dần cởi bỏ lớp vỏ dịu dàng ngoan ngoãn, anh nghịch ngợm, lười nhác ỷ lại cậu trong giới hạn cho phép.

Có lẽ dễ gây hảo cảm là một loại thiên phú hiếm có. Giọng nói anh mềm nhũn như bông, khi nói sai thì le lưỡi cười, chẳng ai nỡ tức giận với anh cả.

Dì nấu ăn của trụ sở thương xót hai đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, luôn cố thay đổi bữa ăn đa dạng và giàu dinh dưỡng trong dự toán hạn hẹp. Sau khi phát hiện Kim Hyukkyu hay lén vùi những thứ không thích ăn dưới mặt cơm làm bộ ăn thừa trả lại, mỗi ngày dì đều sẽ kiểm tra bát cơm của anh.

Kim Hyukkyu đau khổ gấp miếng rau lên, thừa dịp vị giác chưa kịp phản ứng, đút vào miệng và không ngai kỹ để bị nghẹn, nghẹn quá rồi sặc đã trở thành chuyện quá đỗi bình thường. Jeong Jihoon thở dài, rốt cuộc không chịu nổi, gắp lấy "thủ phạm" vắt vẻo trên đũa anh trọn vẹn mười phút.

Từ đó, cậu trở thành đồng phạm kén ăn của Kim Hyukkyu. Cà rốt trong cơm chiên, hành tây trong gà rán, giá đỗ trong súp miso,... đã lặng lẽ biến thành đồ ăn của Jeong Jihoon.

Được rồi, hyung ấy vẫn là một đứa trẻ. Xét số tuổi hiện tại, mình còn lớn hơn anh ấy nửa tuổi.

Cậu chắc chắn rằng, cái anh Kim Hyukkyu ăn salad sốt bơ và bảo đấy là dưỡng sinh trong kí túc xá DRX, quả nhiên là làm màu với đám con nít la ó đòi gọi gà rán coca bọn họ thôi.

Thi thoảng trong đầu Jeong Jihoon sẽ thoáng chút tư tưởng phạm thượng, thậm chí cậu thầm mong đợi sự dung túng của mình có thể đổi lấy một tiếng "Jihoon hyung".

- - Bằng âm thanh oán trách nhõng nhẽo tựa như lúc nhân vật trong manga chết đi nên hôm sau buồn rũ rượi trốn trong ngực Lee Jihoon hờn dỗi; bằng âm thanh dai dẳng phiền nhiễu tựa như lúc cọ cọ Lee Gwanghyung vì muốn ăn thêm một quả chuối tiêu.

(*Lee "Heart" Gwanghyung)

Tuy nhiên Kim Hyukkyu chưa từng gọi Jeong Jihoon một tiếng hyung.

Em út khỏi bàn cãi - Kim Hyukkyu cuối cùng cũng chờ được người bạn đồng lứa xuất hiện, chưa khoe khoang niềm vui sướng sắp được làm anh đủ một tuần thì đã nghe tình cờ nghe người ta tám chuyện và biết được Jeong Jihoon sinh vào tháng 3.

Giấc mộng làm anh của Kim Hyukkyu vỡ vụn, trong lòng trù tính quyết không để cái người này có cơ hội tác oai tác quái làm anh trai mình.

Anh xòe bàn tay đếm chênh lệch tuổi tác, lừa dối Jeong Incheon rằng, ở Seoul chúng tớ, chỉ kém bảy tháng là coi như cùng tuổi đó.

"Gọi Hyung xa lạ lắm."

Kim Hyukkyu uống hết ly coca, cuối cùng cũng có dấu hiệu chấm dứt cơn thèm ăn. Anh bảo:

"Jihoonie, hình như tớ sắp được debut rồi."

Jeong Jihoon nghe Kim Hyukkyu trước mặt lên kế hoạch dung cái ID kỳ cục Zebec Poop chinh chiến OGN, đột nhiên có loại cảm giác thời không hỗn loạn chân thật.

Bình tĩnh xem xét lại, hiện tại Kim Hyukyu cũng chưa phải là kẻ xuất sắc nhất của MVP năm đó.

Thể thao điện tử vốn là một con đường đầy rẫy đau đớn, không chỉ là một trò chơi trong tư tưởng các bậc phụ huynh, cũng chẳng hào nhoáng đáng ngưỡng mộ trong mắt người ngoài.

Trên người những kẻ từng nếm trải quả đắng luôn có một loại cảm giác lắng đọng. Cậu bé trước mặt vẫn còn kém xa Deft mình biết, chưa bị đập nát và đắp nặn lại, vẫn chưa trở thành một viên ngọc sáng dưới khoảng thời gian rèn luyện đằng đẵng bền bỉ không ngừng.

Tựa như một viên đổ thạch* chưa rạch mở.

(*Đổ thạch: ngọc Jadeit (Phỉ Thúy) khi vừa được khai thác, có một lớp vỏ phong hoá bao bọc bên ngoài, không thể biết bên trong nó là ngọc tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới có thể biết chất lượng. Đổ thạch là một loại phương thức giao dịch ngọc mang tính cá cược, đậm tính kích thích, cực kỳ mạo hiểm)

Jeong Jihoon hơi run rẩy.

Cậu đã từng nghe rất nhiều Deft trong vô vàn câu chuyện - tựa như lưỡi kiếm tuốt vỏ gánh cặp song sinh Samsung blue - white trèo lên đỉnh OGN; đánh bại SKT mạnh mẽ như mặt trời ban trưa trên sân đấu Florida, cuối cùng cũng nâng cao chiếc cúp dưới hoa lụa bay đầy trời nơi tha hương đất khách; hoặc là Deft kiêu hãnh ngạo nghễ của kt rolster đã cho những chú tân binh hắc mã một bài học nhớ đời mà cậu từng chạm trán.

Rồi cậu lại tình cờ tìm thấy một Kim Hyukkyu nguyên vị ban sơ. Một Kim Hyukkyu thường hay sai sót, khó chịu mà gò ép bản thân tập luyện từng con tướng điên cuồng nơi căn phòng huấn luyện lờ mờ; một Kim Hyukkyu bị huấn luyện viên phê bình sẽ trốn trong kí túc xá, trùm chăn tủi thân rơi nước mắt; một Kim Hyukkyu đột nhiên ôm chầm cậu và nói một câu không đầu không đuôi "Jihoon, có phải tớ không phù hợp với nơi này không?"; một Kim Hyukkyu thì thầm bên gối cậu trong đêm khuya tĩnh lặng rằng "Jihoon, tớ rất thích trò chơi ấy, vì vậy nhất định tớ phải đi tới cuối con đường này".

Trên thế gian này, có lẽ chỉ có mình cậu có quyền được nhìn trộm tương lai và sắp trải nghiệm sự khởi đầu của một huyền thoại.

Trận debut hôm ấy, Kim Hyukkyu không hề có vẻ lo lắng thường thấy của tân binh.

Anh đã chờ đợi ngày hôm nay quá lâu nơi căn phòng huấn luyện chật hẹp, luyện tập lập đi lập lại mấy ngàn lần như một cỗ máy tới nỗi chơi Ezreal thành mỹ cảnh. Tách xa lớp vỏ bọc mềm mại ngoài đời thực, mười bước giết một người, ngàn dậm không ngừng bước chân, nhìn thấy người liền lên E truy đuổi.

Anh vừa triển lộ tài năng đã trở thành ngôi sao mới nổi thanh danh vang dội thời ây, làn sóng comment tràn vào live stream và các diễn đàn, bàn luận về cậu thiếu niên thiên tài từ trên trời rơi xuống của MVP.

Jeong Jihoon đứng dưới sân khấu, chứng kiến lần đầu tiên anh trở thành nhân vật chính.

Đi ra khỏi phòng thi đấu, Kim Hyukkyu bị các anh trai ôm lấy xoay vòng vòng, bị vò đầu bóp vai khen ngợi: "Hyukkyu nhà mình làm tốt lắm."

Kim Hyukkyu nhìn xung quanh, ánh mắt khóa chặt trên người Jeong Jihoon im lặng đứng cạnh cửa ra vào, xa rời đám đông náo nhiệt chờ anh kết thúc. Anh đẩy đám người vây quanh chúc mừng ra và chạy tới trước mặt cậu, dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có, nói:

"Jeong Jihoon, tớ đứng trên sân khấu đợi ngày cậu ngồi bên cạnh tớ, cậu phải nhanh lên."

Cho dù một lần nữa đứng trước tuổi mười sáu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Jeong Jihoon với kỹ năng chơi game vượt trội đã thu được một đống người hâm mộ đồng trang lứa. Nhưng sự mong đợi của Kim Hyukkyu khiến cậu nhớ về lần đầu tiên nhận được lời công nhận từ quản lý đội qua cilent game, trong đầu "lộp bộp" nở rộ muôn vàn pháo hoa rực rỡ.

Sự khích lệ của người khác tựa như dán lên người cậu một cái nhãn hiệu.

Bọn họ nhìn cậu, không khác gì như nhìn một tay guitar gảy đàn rất êm tai, như một người nghệ sĩ vẽ bức tranh xinh đẹp.

Bọn họ cảm thấy mới mẻ với thân phận "tuyển thủ chuyên nghiệp" của cậu, hâm mộ cậu đã tìm thấy con đường chạy thoát cuộc sống lối mòn. Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ tới khoảng thời gian mệt mỏi ngã quỵ trên giường vỏn vẹn bốn năm tiếng đồng hồ, hầu hết thời gian còn lại dính trên mặt ghế cực kỳ khó chịu, ngồi tới bắp đùi tê tái và khi đứng lên sẽ lảo đảo chóng mặt thì phải chịu đựng thế nào.

Kim Hyukkyu và cậu là cùng kiểu người, đứng cùng độ cao, không cần liếc mắt anh đã thấu hiểu cậu nghĩ gì.

Anh ôm Jeong Jihoon lắc lư, kề bên tai cậu bảo tớ biết rõ, cậu sẽ trở thành mid laner xuất sắc nhất.

Jeong Jihoon cọ cọ đỉnh đầu anh.

Ở nơi anh không biết, trong cuộc sống của chúng ta tám năm sau, trong tám năm khi mà ID của chúng ta đã trở nên sáng chói, em sẽ đứng bên cạnh anh.

Vào một đêm Seoul thanh mát điểm đầy sao trời, Jeong Jihoon bước qua tuổi mười bảy.

Không biết Kim Hyukkyu cầm tiền tiêu vặt chuồn đi đặt một chiếc bánh ngọt nhỏ cỡ bàn tay từ lúc nào. Không tìm thấy nến sinh nhật, nên anh lén lút chôm chiếc bật lửa của huấn luyện viên châm lửa, giục Jeong Jihoon ước nguyện dưới một ngọn lửa nhỏ.

Làn gió đêm mát thổi mái tóc anh rối bời, đôi mắt anh dưới ánh trăng bàn bạc rũ xuống từ giếng trời trông quá đỗi sáng ngời. Anh bảo vệ điểm sáng chở đầy nguyện vọng của Jeong Jihoon cẩn thận hơn cả chính cậu.

Bánh ngọt có vị quả đào, hai người đều không nỡ ăn, cầm muỗng nhỏ múc từng chút từng chút, mím môi nhìn nhau cười rộ.

Nhân lúc Kim Hyukkyu xoay người dọn dẹp hộp bánh, tay Jeong Jihoon đưa lên làm ký hiệu khung máy ảnh, đóng khung lại hình ảnh bầu trời sao trong trẻo và bóng lưng Kim Hyukkyu lồng vào nhau, bóp ngón tay phối thêm tiếng tách tách.

Nằm trên giường, nhắm mắt lại cũng có thể ngửi thấy mùi hương đào nồng nàn từ Kim Hyukkyu bên cạnh mình, quấn quýt lấy hơi thở của cậu, xâm chiếm tâm trí cậu. Cậu bất giác bóp ngón tay, lại sờ lên trái tim chộn rộn bởi vì cất giữ tràn ngập mỗi đoạn ký ức về Kim Hyukkyu.

Cậu nghiêng người, say sưa nhìn Kim Hyukkyu ngủ say, tay vươn treo giữa hư không gẩy gẩy dưới hàng mi anh.

Lại lách vào trong chăn, cậu vuốt ve nắn bóp đốt ngón tay, nắm lấy tay anh xoa xoa kẽ giữa các ngón tay một lúc, rồi ôm eo Kim Hyukkyu chìm vào giấc mộng.

Trên đời chỉ có mình cậu may mắn đến thế, trộm được một cái tuổi 17 quá đỗi tuyệt vời.

(Hết chương 3)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv