Đêm khuya, khi tiếng khóc của bảo bảo vang lên, Dụ Thiên Tuyết chính là đang ngon giấc ở trong khuỷu tay của Nam Cung Kình Hiên.
Anh có thói quen ôm cô rất chặt khi ngủ, động đều không động đậy, chỉ có thể đậy đôi mắt mông lung buồn ngủ, nhẹ nhàng đẩy đẩy ngực anh.
“Con bé không phải không khóc nháo sao…… Sao đột nhiên lại khóc như vậy ……” Nam Cung Kình Hiên có chút không kiên nhẫn, tiếp tục ôm người trong lồng ngực, không muốn cô xuống giường.
“……” Dụ Thiên Tuyết giãy giụa bất động, chỉ có thể ngước mắt nhìn anh: “Em cũng không biết, em đi nhìn cơm một cái, anh buông em ra ……”
“Bà xã……” Nam Cung Kình Hiên lại càng không muốn nhúc nhích, vùi đầu ở cần cổ ấm áp của cô, ôm cả người cô càng chặt hơn.
“Ưm……” Dụ Thiên Tuyết than nhẹ, cảm giác được khó có thể kháng cự sức lực của anh.
“Anh ngoan đi…… Nếu bảo bảo vẫn luôn khóc thì chúng ta ai cũng đều ngủ không được, để em đi nhìn xem, có lẽ con bé đói bụng, đừng náo loạn, được không?” Cô hiểu biết người đàn ông này, có đôi khi giống y như trẻ con, vì thế đơn giản là ôm lấy anh, ở trên cằm của anh mà hôn một cái.
Nam Cung Kình Hiên ôm eo cô kéo kéo hướng về phía trước, chóp mũi mình chạm chóp mũi cô, giọng khàn khàn: “Năm phút, năm phút phải trở về ngay.”
“Được, năm phút, em sẽ tận lực.” Dụ Thiên Tuyết bật cười, hôn cánh môi cánh một cái.
Chính là nháy mắt tiếp theo, Nam Cung Kình Hiên lập tức bắt giữ cánh môi mềm mại của cô, ôm chặt cô mà hôn thật sâu.
Trong tiếng khóc của bảo bảo mà lăn lộn vài phút như vậy, Dụ Thiên Tuyết rốt cuộc kéo dây áo ngủ đã bị kéo đến không thành hình lên bả vai, xuống giường đi nhìn tình huống của bảo bảo.
Mở đèn bàn nhỏ bên cạnh nôi, ánh sáng như hoà nhu hòa lan toả.
Quả thật là có chút đói bụng, ban ngày bị một đám người lớn và trẻ con vây quanh, trợn tròn mắt quơ chân múa tay hơi lâu, bé đã rất đói, Dụ Thiên Tuyết đau lòng mà đem ôm bé ra, nhẹ nhàng ôn nhu mà dỗ dành, ngồi trên sofa cho bé bú.
Đợi hồi lâu không thấy cô đi lên, Nam Cung Kình Hiên đã tỉnh lại, ở đêm khuya mê ly, cảm giác không chạm được người bên cạnh, thật sự rất không quen.
Anh xuống giường, ánh mắt mờ mịt nhìn chăm chú chút ánh sáng nhu hòa ở xa xa, thấy được hình ảnh cô đang ru bảo bảo ngủ.
Trẻ sơ sinh nhỏ nhỏ, cánh môi mở ra, dùng tư thế tự nhiên ôm mẹ, cánh môi nhỏ xíu đỏ bừng nhẹ nhàng bú mút.
Nam Cung Kình Hiên đi tới, chậm rãi cúi người chống hai bên sườn của cô.
“Em đã nói là con bé sẽ không dễ gì ầm ĩ, thật đúng là đói bụng, hôm nay cứ vội tới vội đi, cũng không có cho con bú được bao nhiêu.” Dụ Thiên Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh: “Anh nhìn cái gì? Cảm thấy mình khuyết thiếu tình thương của mẹ?”
Nam Cung Kình Hiên duỗi tay chạm đến da thịt trơn mềm của bảo bảo mà cười rộ lên.
Anh thật đúng là thiếu, ở thời điểm anh ba tuổi thì mẹ qua đời, anh gần như không biết tình thương của mẹ rốt cuộc là gì, nhìn bé con đáng yêu tham lam mà liếm mút sữa mẹ, đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên hơi nheo lại, cúi đầu in một nụ hôn ở sườn mặt Dụ Thiên Tuyết: “Anh cũng muốn.”
“……?” Dụ Thiên Tuyết hơi hơi kinh ngạc, “Anh muốn cái gì?”
“Anh muốn được yêu thương, rất nhiều rất nhiều sự yêu thương……” Anh nâng mặt cô lên, mê muội mà hôn môi cô: “Vốn dĩ anh không cảm thấy mình thiếu, nhưng hiện tại thật sự cảm thấy chính mình thực thiếu…… Anh muốn được em yêu thương, giống như em đối con vậy……”
Dụ Thiên Tuyết cảm thụ được nụ hôn mê ly của anh trên môi mình, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, tình thương của mẹ đã luôn có sẵn trong người phụ nữ từ khi được sinh ra, Nam Cung Kình Hiên mà cô nhận thức trước nay đều sẽ không lộ ra một mặt mềm yếu của anh trước mặt người khác, nhưng sự thật chứng minh, có lẽ trong nội tâm của tất cả đàn ông đều là trẻ con, đối với người mà họ yêu nhất, ở thời điểm không hề phòng bị mới có thể hiển lộ ra.
Trong lòng ngực, bảo bảo bởi vì khó chịu mà thấp giọng khóc lên.
Lúc này Nam Cung Kình Hiên mới dừng lại động tác, nhìn chăm chú em bé phấn nộn, trầm thấp nói: “Con gái còn nhỏ nên anh không thể làm gì cho con, chỉ có thể nhìn con mà thôi, có lẽ chờ con bé lớn hơn một chút thì tốt rồi……”
“Anh muốn làm daddy như thế nào?” Dụ Thiên Tuyết cười nhạt, nhỏ giọng nói: “Anh đã bỏ lỡ thời kỳ trưởng thành của Tiểu Ảnh, Tiêu Tiêu thì anh không thể lại bỏ lỡ, anh phải nhìn con gái mọc cái răng đầu tiên, nói câu đầu tiên, đi bước chân đầu tiên, nghe chính miệng con gái kêu anh daddy, đền bù không công bằng khi Tiểu Ảnh còn nhỏ.”
Nam Cung Kình Hiên lẳng lặng nghe nàng cô nói, cúi đầu hôn đôi mắt cô: “Thiên Tuyết, cảm ơn em.”
“Cảm ơn em cái gì? Cảm ơn em sinh bảo bảo cho anh sao?” Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời, nhẹ giọng nói: “Thật ra em nghe nói gần đây y học đã có kỹ thuật có thể cho nam cũng sinh bảo bảo, Nam Cung thiếu gia,” tay cô chụp lên bờ vai của anh: “Nguyện vọng mang thai nối dòng đời sau cho gia tộc chúng ta của anh có thể thực hiện rồi.”
Nam Cung Kình Hiên nheo đôi mắt, bắt lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, chống trán mình vào trán của nàng nói giọng khàn khàn: “Đồ vô lại, thời điểm anh động tình thì em nói chuyện luôn làm hỏng bầu không khí như vậy, coi chừng lát nữa anh thu thập em.”
Dụ Thiên Tuyết cười khẽ ra tiếng: “Em lại không có nói giỡn, em nói thật.”
“Anh cũng nói thật……” Đôi mắt thâm thuý của Nam Cung Kình Hiên lấp lánh sáng: “Một hồi thật sự sẽ thu thập em!”
Bảo bảo bú no rốt cuộc cũng an tĩnh mà ngủ, Dụ Thiên Tuyết sợ hãi lời anh vừa mới nói, thật cẩn thận mà tránh né anh, giúp bảo bảo đắp mền, đi đến mép giường cẩn thận nằm ở bên cạnh anh.
Giờ phút này, anh chính là một đầu sư tử đang ngủ say, cô không dám trêu chọc.
“Tới gần một chút, anh ôm không được em.” Nam Cung Kình Kiên đột nhiên nhẹ giọng nói sau lưng cô.
Dụ Thiên Tuyết hoảng sợ.
“Anh đã lớn như vậy, còn muốn ôm đồ vật mới có thể ngủ sao?” Trong bóng đêm, đôi mắt cô trong trẻo lấp lánh.
“Anh không ôm đồ vật —— anh chỉ ôm vợ ngủ.” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi ngồi dậy, trong khi cô trố mắt nhìn, một tay kéo cô lại, gắt gao ôm vào trong ngực.
“……” Anh hít thật sâu ngửi mùi hương tươi mát trên tóc cô, cảm thụ được quanh thân cô tỏa ra sự ấm áp, trong thân thể khát vọng bắt đầu chậm rãi thức tỉnh.
“Anh đừng xằng bậy……” Ở trong lòng ngực anh, Dụ Thiên Tuyết nhỏ giọng nói: “Em không biết hiện tại em có thể ……”
Có thể cùng anh làm loại chuyện này hay không.
“Anh cũng không biết có thể hay không, chúng ta thử xem ……” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn vang lên bên tai cô.
“……” Dụ Thiên Tuyết vẫn có chút sợ hãi, bám vào bờ vai anh, không biết rốt cuộc là anh đang nói giỡn hay là nghiêm túc.
“Kình Hiên, em…… Ưm……” Cô than nhẹ một tiếng rồi chôn mặt ở cần cổ dày rộng của anh, cảm giác được giữa hai chân có một bàn tay ấm áp đang len lỏi vào, nhẹ nhàng đẩy quần lót của cô ra, dịu dàng mà quen thuộc trêu chọc nơi mẫn cảm của cô.
Cô có phần muốn chạy trốn, bị anh gắt gao ôm chặt eo vây ở trong lòng ngực, ôn nhu hôn lên sườn mặt cô, dỗ cô một hồi để cô cảm thụ được khao khát, nếu thật sự không được, anh nhất quyết không bắt buộc cô.
Cảm xúc được ngón tay ấm áp mang theo thô ráp xâm nhập vào nơi bí ẩn, trong lúc nhất thời, sự căng chặt khiến cô co rút lại, cô đau đến rên rỉ một tiếng.
Nam Cung Kình Hiên hôn cánh môi cô, ngón tay chậm rãi thâm nhập hướng vào phía bên trong, mở rộng, chạm đến bên trong mềm mại trơn mềm của cô, cũng cảm thụ được động tác cùng cảm xúc dù rất nhỏ của cô, cô vẫn luôn có chút khẩn trương, anh liền nhu hòa liếm mút cái lưỡi non mềm, hoà hoãn sự căng chặt của cô, rốt cuộc ngón tay đã có thể thẳng đường mà ra vào trong thân thể cô, thong thả, lại kiên định.