Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 364: Ngoại truyện: Hiên Tuyết - Tình yêu phá kén 5



“Hừ,” Một phụ nữ nhìn Dụ Thiên Tuyết, khinh thường mà nói: “Chúng tôi là thế nào không quan trọng, tốt xấu gì còn có ông chồng để chúng tôi có thể mắng chửi hay oán giận một chút, Nam Cung Dạ Hi, cho dù gia đình cô đã rách nát cũng không nên nguyền rủa chúng tôi bị giống như cô, chúng tôi không xui xẻo như cô, còn bữa tiệc này nữa, tôi nhìn thế nào cũng thấy giống như trò hề —— người ta nói dạng phụ nữ gì thì sẽ sinh ra con cái loại đó, một đứa con hoang không biết từ nơi nào toát cũng bị cả nhà các người cung phụng như bảo bối, khôi hài!”

Một câu, khiến khuôn mặt trầm tĩnh của Dụ Thiên Tuyết cũng hơi trắng xanh.

Ánh mắt cô mắt đảo qua người phụ nữ vừa mới nói chuyện kia, nhìn cô ta một thân lễ phục màu tím nhạt, áo choàng bọc bờ vai trắng nõn, bộ dáng cao nhã lại ngạo khí.

Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng một trận lạnh lẽo.

Đích xác, toàn bộ bữa tiệc hôm nay chính là cho cô một loại cảm giác như vậy, cô không có xuất thân bối cảnh, không có gia sản cũng như tài lực hùng mạnh ở phía sau chống lưng cho cô, ngay cả con gái mới sinh của cô, nhìn mọi người vui đùa ầm ĩ nịnh nọt vây quanh, trên thực tế trong lòng đã sớm không biết khinh thường như thế nào.

Nhẹ nhàng hít một hơi, Dụ Thiên Tuyết mở miệng nói: “Lan tiểu thư, chào cô.”

Thiên kim của chủ tịch tập đoàn Nhã Lan - Lan Hiểu Viện, nếu cô không nhận sai mà nói, hẳn là người phụ nữ này.

Lan Hiểu Viện rõ ràng kinh hách một chút, hơi kinh ngạc nhìn Dụ Thiên Tuyết, không nghĩ tới cô lại nhận thức cô ta.

“Chào cô.” Lan Hiểu Viện lạnh lùng nói.

“Ba của Lan tiểu thư chủ yếu kinh doanh bên lãnh vực mỹ phẩm trang điểm, cũng coi như là ‘long đầu’ ở trong ngành này, có quan hệ hợp tác cùng nhà Nam Cung trong vài phương diện, ích lợi chia đều chặt chẽ tương liên, Lan tiểu thư, tôi nói đúng không?” Ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết trong suốt, nhẹ giọng nói.

Lan Hiểu Viện rõ ràng khẩn trương lên, mặt mũi trắng bệch.

“Sao…… Cô muốn làm gì?” Cô ta dùng nụ cười lạnh che dấu sự khẩn trương: “Dụ Thiên Tuyết, tôi không phải chỉ nói cô một hai câu thôi sao, chẳng lẽ cô muốn thổi gió bên gối để chồng mình chỉnh sụp nhà tôi? Hơn nữa, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Cô vốn dĩ chính là ở tầng lớp bình dân hèn hạ, không biết chơi thủ đoạn gì nương khối thịt trong bụng kia mà leo lên cành cao, dám làm thì phải dám gánh vác a, nói cô vài câu thì làm sao, cô uất ức?”

Dụ Thiên Tuyết cũng cười nhạt một tiếng, cúi người bưng lên một ly rượu trên bàn, tư thái cao nhã tự nhiên.

“Cái gì kêu là hèn hạ? Lan tiểu thư, cô có thể cho giải thích một chút không?” Dụ Thiên Tuyết sâu kín hỏi.

Lan Hiểu Viện nghẹn lời, cười lạnh không thèm để ý.

“Được, cô không nói, tôi tới nói cho cô nghe,” Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết lạnh lùng, miệng lưỡi cũng dần sắc bén: “Theo sự hiểu biết của tôi thì gia thế của Lan tiểu thư rất hoàn hảo, ba là người kế nghiệp chính thống tiếp quản tập đoàn Nhã Lan, mẹ là thiên kim của một trong mấy nhà đại tài phiệt kiểu cũ ở thành phố Z, thế nhưng Lan tiểu thư, cô biết theo gia phả nhà cô hướng lên ba đời là gì không — —“

“Bà cố của cô, ở thời kì cuối quân phiệt chiếm cứ thì bà ta là một vị danh kỹ ở Thượng Hải, tên thì tôi không nhớ, Lan tiểu thư hẳn là nhớ rõ hơn tôi, còn gia thế của nhà tôi, tôi cũng không ngại nói cho Lan tiểu thư biết, ba mẹ tôi sinh thời đều là giáo viên, hướng lên trên ba đời, đều là nông dân trung thực, tôi chưa bao giờ cảm thấy xuất thân của mình có cái gì mất mặt, nhưng thật ra cô, Lan tiểu thư ——”

“Luận gia thế trong sạch, cô so qua tôi sao?”

Mấy ngón tay lạnh lẽo miết miết ly rượu, ánh mắt sắc bén như đao, từng chữ lạnh băng mà nói ra câu cuối.

Mặt của Lan Hiểu Viện đã hoàn toàn trắng bệnh.

“Cô…… Cô dựa vào cái gì mà đào ra chuyện xa xưa của nhà chúng tôi! Đều đã lâu như vậy còn ai biết! Ai nhớ!” Cô ta có điểm phát điên, ngón tay lung tung chỉ vào Dụ Thiên Tuyết mà kêu la.

“Ai nhớ rõ cũng không quan trọng, chính cô nhớ rõ là được,” Dụ Thiên Tuyết lạnh giọng nói: “Nhớ rõ gia thế của mình đã từng có bao nhiêu không sạch sẽ, lần sau, trước khi mở miệng dơ bẩn thì tỉnh táo một chút, ngẫm lại cô sạch sẽ hơn tôi bao nhiêu!”

Ngoại truyện: Hiên Tuyết - Tình yêu phá kén 5

“Hừ,” Một phụ nữ nhìn Dụ Thiên Tuyết, khinh thường mà nói: “Chúng tôi là thế nào không quan trọng, tốt xấu gì còn có ông chồng có thể để cho chúng tôi mắng chửi hay oán giận một chút, Nam Cung Dạ Hi, cho dù gia đình cô đã rách nát cũng không nên nguyền rủa chúng tôi bị giống như cô, chúng tôi không xui xẻo như cô, còn bữa tiệc này nữa, tôi nhìn thế nào cũng thấy giống như trò hề —— người ta nói dạng phụ nữ nào thì sẽ sinh ra con cái loại đó, một đứa con hoang không biết từ nơi nào toát cũng bị cả nhà các người cung như bảo bối, khôi hài!”

Một câu, khiến khuôn mặt trầm tĩnh của Dụ Thiên Tuyết cũng hơi hơi trắng xanh.

Ánh mắt cô mắt đảo qua người phụ nữ vừa mới nói chuyện kia, nhìn cô ta một thân lễ phục màu tím nhạt, áo choàng bọc bờ vai trắng nõn, bộ dáng cao nhã lại ngạo khí.

Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng một trận lạnh lẽo.

Đích xác, toàn bộ yến tiệc hôm nay chính là cho cô một loại cảm giác như vậy, cô không có xuất thân bối cảnh, không có gia sản cũng như tài lực hùng mạnh ở phía sau chống lưng cho cô, ngay cả con gái mới sinh của cô, nhìn mọi người vui đùa ầm ĩ nịnh nọt vây quanh, trên thực tế trong lòng đã sớm không biết khinh thường như thế nào.

Nhẹ nhàng hít một hơi, Dụ Thiên Tuyết mở miệng nói: “Lan tiểu thư, chào cô.”

Thiên kim của chủ tịch tập đoàn Nhã Lan - Lan Hiểu Viện, nếu cô không nhận sai maf nói, hẳn là người phụ nữ này.

Lan Hiểu Viện rõ ràng kinh hách một chút, hơi kinh ngạc nhìn Dụ Thiên Tuyết, không nghĩ tới cô lại nhận thức cô ta.

“Chào cô.” Lan Hiểu Viện lạnh lùng nói.

“Ba của Lan tiểu thư chủ yếu kinh doanh bên lãnh vực mỹ phẩm trang điểm, cũng coi như là long đầu ở trong ngành này, trong vài phương diện cos quan hệ hợp tác cùng nhà Nam Cung, ích lợi chia đều chặt chẽ tương liên, Lan tiểu thư, tôi nói đúng không?” Ánh mắt củ Dụ Thiên Tuyết trong suốt, nhẹ giọng nói.

Lan Hiểu Viện rõ ràng khẩn trương lên, mặt mũi trắng bệch.

“Sao…… Cô muốn làm gì?” Cô ta dùng nụ cười lạnh che dấu sự khẩn trương: “Dụ Thiên Tuyết, tôi không phải chỉ nói cô một hai câu thôi sao, chẳng lẽ cô muốn thổi gió bên gối của chồngđể chỉnh sụp nhà tôi? Hơn nữa, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Cô vốn dĩ chính là ở tầng lớp bình dân hèn hạ, không biết chơi thủ đoạn gì nhờ khối thịt trong bụng kia mà leo lên cành cao, dám làm thì phải dám gánh vác a, nói cô vài câu thì làm sao, cô uất ức?”

Dụ Thiên Tuyết cũng cười nhạt một cái, cúi người bưng lên một ly rượu trên bàn, cao nhã tự nhiên.

“Cái gì kêu là hèn hạ? Lan tiểu thư, cô có thể cho giải thích một chút không?” Dụ Thiên Tuyết sâu kín hỏi.

Lan Hiểu Viện nghẹn lời, cười lạnh không thèm để ý.

“Được, cô không nói, tôi tới nói cho cô nghe,” Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết lạnh lùng, miệng lưỡi cũng dần sắc bén: “Theo sự hiểu biết của tôi thì gia thế của Lan tiểu thư rất hoàn hảo, ba là người kế nghiệp chính thống tiếp quản tập đoàn Nhã Lan, mẹ là thiên kim của nhà đại tài phiệt kiểu cũ ở thành phố Z, nhưng mà Lan tiểu thư, cô biết theo gia phả nhà cô hướng lên ba đời là gì không — —“

“Bà cố của cô, ở quân phiệt chiếm cứ thời kì cuối bà ta là một vị danh kỹ ở Thượng Hải, tên thì tôi không nhớ, Lan tiểu thư hẳn là nhớ rõ so với tôi, còn gia thế của nhà tôi, tôi cũng không ngại nói cho Lan tiểu thư biết, ba mẹ tôi sinh thời đều là giáo viên, hướng lên trên ba đời, đều là nông dân trung thực, tôi chưa bao giờ cảm thấy xuất thân của mình có cái gì mất mặt, nhưng thật ra cô, Lan tiểu thư ——”

“Luận gia thế trong sạch, cô so qua tôi sao?”

Mấy ngón tay lạnh lẽo miết miết ly rượu, ánh mắt sắc bén như đao, từng chữ lạnh băng mà nói ra câu cuối.

Mặt của Lan Hiểu Viện đã hoàn toàn trắng bệnh.

“Cô…… Cô dựa vào cái gì mà đào ra chuyện xa xưa của nhà chúng tôi! Đều đã lâu như vậy còn ai biết! Ai nhớ!” Cô ta có điểm phát điên, ngón tay lung tung chỉ vào Dụ Thiên Tuyết, kêu là.

“Ai nhớ rõ cũng không quan trọng, chính cô nhớ rõ là được,” Dụ Thiên Tuyết lạnh giọng nói: “Nhớ rõ gia thế của mình đã từng có bao nhiêu không sạch sẽ, lần sau trước khi mở miệng dơ bẩn thì tỉnh táo một chút, ngẫm lại cô sạch sẽ hơn tôi bao nhiêu!”

“Còn nữa ——“

Đôi mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang phát điên, nói từng chữ rõ ràng: “Đừng để tôi lại nghe được hai chữ con hoang gì đó, nếu không, đừng nói con đường tiến vào thị trường nước ngoài của tập đoàn Nhã Lan, ở trong nước cũng có thể làm cho cô sống cũng sống không nổi, tôi nghe được không quan trọng, cô thử để Kình Hiên nghe được thử xem, sẽ có hậu quả gìv—— đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”

Ngược ánh sáng đèn rực rỡ, bóng dáng cô mảnh khảnh lộ ra hương vị nguy hiểm, lạnh lùng liếc nhìn Lan Hiểu Viện một cái, xoay người rời đi.

Một bàn nữ quyến đều đã sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.

Nam Cung Dạ Hi nâng cằm, bưng một ly rượu trên bàn hất về phía Lan Hiểu Viện.

“A!” Lan Hiểu Viện hét lên một tiếng, đầy người là rượu, cô ta cắn môi, ôm hận rồi lại không dám nói gì mà nhìn Nam Cung Dạ Hi.

“Hiện tại đều thấy được?” Cô nhướng mày, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói với cô là chị dâu của tôi không hề hiền lành, nếu chị ấy hiền lành thì đã sớm bị tôi khi dễ chết rồi! Còn đợi đến phiên cô?!”

Nói xong, Nam Cung Dạ Hi hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.

*****

Chờ đến buổi tối khách khứa sôi nổi về hết, bé con nho nhỏ đã mệt mỏi mà ở trong nôi ngủ rồi.

Dụ Thiên Tuyết tiễn xong đám người cuối cùng, mệt mỏi mà ngồi ở trên sofa, hướng tới khuỷu tay đang dang rộng của Nam Cung Kình Hiên mà dựa vào.

“Làm sao vậy? Mệt mỏi?” Nam Cung Kình Hiên theo bản năng mà ôm bả vai cô, sau đó lại ôm cô trong ngực.

Cô mở đôi mắt, trong suốt như nước, lại lộ ra chút hờn giận.

Nam Cung Kình Hiên quan sát khuôn mặt nhỏ của cô, mỉm cười, nhéo cằm cô mổ lên môi cô một cái: “Anh biết, hôm nay đám kia người nhất định là chọc giận em, nói đi, muốn anh giúp em trừng phạt bọn họ như thế nào?”

Lúc này ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết mới mềm xuống, nhỏ giọng lại kiên định nói: “Ở trong nhà của em lại khi dễ em —— bọn họ tưởng bở!”

Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên.

Sao anh có thể nhìn không ra? Cả ngày hôm nay, người phụ nữ giống như được tiêm máu gà, nơi chốn va chạm, sống lưng thẳng tắp dưới ánh mắt khinh miệt của đám người kia, trưng ra dáng vẻ ngày thường chưa bao giờ có, thu thập đám người kia đến dễ bảo.

Anh trìu mến mà ôm thân thể cô, ôm cả người vào trong lòng ngực, vuốt ve tóc cô, giọng khàn khàn hỏi: “Vì bữa tiệc hôm nay em làm bao nhiêu ‘bài tập’? Nhiều người không quen biết như vậy, em biết họ bằng cách nào?”

“Anh đừng nhắc tới nữa……” Dụ Thiên Tuyết nhỏ giọng nói thầm, ngẫm lại liền đau đầu: “Em kêu trợ lý của anh giúp em sửa sang lại một phần danh sách, từng bước từng bước xem qua, mấy trăm người, em nhớ đến đầu óc đều hôn mê.”

“Ha……” Nam Cung Kình Hiên cười nhẹ, bưng khuôn mặt thanh tú mỹ lệ của cô, khát vọng mà hôn, ở cánh môi mềm mại ái muội lẩm bẩm: “Anh tưởng anh đã bắt đầu hiểu được vì sao thích em…… Anh chính là thích bộ dáng không chịu thua này của em, ở thời điểm cưới em anh biết em nhất định có thể thích ứng thế giới của anh…… Ai kêu em quyết định làm vợ anh……”

Quấn quýt si mê hôn nhau hết một lần lại đến một lần, Dụ Thiên Tuyết vốn còn muốn mở miệng nói chuyện, lại hòa tan o nụ hôn khi sâu khi cạn của anh.

“Làm bà xã của anh quá vất vả…… Thật không dễ dàng……” Cô cuộn tròn cả người ở trong lồng ngực anh, nhỏ giọng nói thầm.

“Đêm nay anh đây phải yêu thương em thật nhiều, coi như là khen thưởng em……” Hơi thở của anh nóng như lửa phả bên tai cô.

Nắm đấm của cô nện ở trên lưng anh, lại là một trận tiếng cười trầm thấp.

“Còn nữa ——“

Đôi mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang phát điên, nói từng chữ rõ ràng: “Đừng để tôi lại nghe được hai chữ con hoang gì đó, nếu không, đừng nói con đường tiến vào thị trường nước ngoài của tập đoàn Nhã Lan, ngay cả ở trong nước cũng có thể làm cho cô sống cũng sống không nổi, tôi nghe được không quan trọng, cô thử để Kình Hiên nghe được thử xem sẽ có hậu quả gì —— đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”

Ngược ánh sáng đèn rực rỡ, bóng dáng cô mảnh khảnh lộ ra hương vị nguy hiểm, lạnh lùng liếc nhìn Lan Hiểu Viện một cái, xoay người rời đi.

Một bàn nữ quyến đều đã sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.

Nam Cung Dạ Hi nâng cằm, bưng một ly rượu trên bàn hất về phía Lan Hiểu Viện.

“A!” Lan Hiểu Viện hét lên một tiếng, đầy người là rượu, cô ta cắn môi, ôm hận rồi lại không dám nói gì mà nhìn Nam Cung Dạ Hi.

“Hiện tại đều thấy được?” Cô nhướng mày, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói với cô là chị dâu của tôi không hề hiền lành, nếu chị ấy hiền lành thì đã sớm bị tôi khi dễ chết rồi! Còn đợi đến phiên cô?!”

Nói xong, Nam Cung Dạ Hi hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.



*****



Chờ đến buổi tối khách khứa sôi nổi về hết, bé con nho nhỏ đã mệt mỏi mà ở trong nôi ngủ rồi.

Dụ Thiên Tuyết tiễn xong đám người cuối cùng, mệt mỏi mà ngồi ở trên sofa, hướng tới khuỷu tay đang dang rộng của Nam Cung Kình Hiên mà dựa vào.

“Làm sao vậy? Mệt mỏi?” Nam Cung Kình Hiên theo bản năng mà ôm bả vai cô, sau đó lại ôm cô trong ngực.

Cô mở đôi mắt, trong suốt như nước, lại lộ ra chút hờn giận.

Nam Cung Kình Hiên quan sát khuôn mặt nhỏ của cô, mỉm cười, nhéo cằm cô mổ lên môi cô một cái: “Anh biết, hôm nay đám kia người nhất định là chọc giận em, nói đi, muốn anh giúp em trừng phạt bọn họ như thế nào?”

Lúc này ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết mới mềm xuống, nhỏ giọng lại kiên định nói: “Ở trong nhà của em lại khi dễ em —— bọn họ tưởng bở!”

Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên.

Sao anh có thể nhìn không ra? Cả ngày hôm nay người phụ nữ nhỏ này giống như được tiêm máu gà, nơi chốn va chạm, nhưng sống lưng thẳng tắp dưới ánh mắt khinh miệt của đám người kia, trưng ra dáng vẻ ngày thường chưa bao giờ có, thu thập đám người kia đến dễ bảo.

Anh trìu mến mà ôm thân thể cô, ôm cả người cô vào trong lồng ngực, vuốt ve tóc cô, giọng khàn khàn hỏi: “Vì bữa tiệc hôm nay em làm bao nhiêu ‘bài tập’? Nhiều người không quen biết như vậy, em biết họ bằng cách nào?”

“Anh đừng nhắc tới nữa……” Dụ Thiên Tuyết nhỏ giọng nói thầm, ngẫm lại liền đau đầu: “Em kêu trợ lý của anh giúp em sửa sang lại một phần danh sách, từng bước từng bước xem qua, mấy trăm người, em nhớ đến đầu óc đều hôn mê.”

“Ha……” Nam Cung Kình Hiên cười nhẹ, bưng khuôn mặt thanh tú mỹ lệ của cô, khát vọng mà hôn, ở cánh môi mềm mại ái muội lẩm bẩm: “Anh tưởng anh đã bắt đầu hiểu được vì sao thích em…… Anh chính là thích bộ dáng không chịu thua này của em, ở thời điểm cưới em anh biết em nhất định có thể thích ứng thế giới của anh…… Ai kêu em quyết định làm vợ anh……”

Quấn quýt si mê hôn nhau hết một lần lại đến một lần, Dụ Thiên Tuyết vốn còn muốn mở miệng nói chuyện, lại hòa tan ở những nụ hôn khi sâu khi cạn của anh.

“Làm bà xã của anh quá vất vả…… Thật không dễ dàng……” Cô cuộn tròn cả người ở trong lồng ngực anh, nhỏ giọng nói thầm.

“Đêm nay anh đây phải yêu thương em thật nhiều, coi như là khen thưởng em……” Hơi thở của anh nóng như lửa phả bên tai cô.

Nắm đấm của cô nện ở trên lưng anh, lại là một trận tiếng cười trầm thấp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv