Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 4
Edit by: JaniceD – overfloral
- -------
Nhiếp Uyên rụt tay về vốn định đấm thẳng lên mặt cậu, kết quả khi nhìn cặp mắt đào hoa sũng nước kia thế mà lại không hạ thủ được, anh cắn môi, cố nén cảm giác khác thường này lại.
Thôi được, anh không muốn bắt nạt kẻ đần!
Kỷ Vô Hoan nhìn mặt anh đen như than thì càng chắc chắn.
Cậu không phải đang mơ.
Quá mức tưởng tượng, một người sống sờ sờ bị máy hút bụi hút đi ngay trước mắt cậu.
Cứ như đang được xem bộ phim kinh dị hạn chế độ tuổi theo phong cách mới lạ, lại còn là loại phim không tăng giá.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì kể ra ai tin cho được?
Mọi người ở đây còn đang mê man. Không dám tin cũng không kịp phản ứng chuyện gì vừa mới xảy ra.
Tất cả như bị trúng chú định thân, người phụ nữ luôn không ngừng khóc cũng đang khiếp sợ che miệng.
Chỉ có một nam một nữ ở trung tâm phòng khách đang bình tĩnh một cách lạ thường, cứ như đã sớm dự đoán được.
Một hồi lâu sau, mặt sẹo chậm rãi nói: “Tôi đã nói rồi, không phải giỡn, nơi này không thể lý luận bằng lẽ thường, nếu muốn sống và rời đi nơi này thì nhất định phải tuân theo quy tắc trò chơi”
Tây trang đen đã sợ tới mức tái mặt, nghe xong mới hồi thần: “Anh rốt cuộc là ai? Có biết ông là ai không hả!?”
Người phụ nữ tóc ngắn mất kiên nhẫn cười lạnh: “Kệ xác ông ở hiện thực là ai, thượng thiên đế vào đây mà không tuân thủ trò chơi cũng phải chết”
Cô ta vừa dứt lời, như đang muốn phụ hoạ cô ta, có tiếng bước chân truyền đến từ hành lang, sau đó:
“Thịch!”
Túi nhựa màu đen bị một cánh tay trắng hếu vứt từ cầu thang xuống, miệng túi mở lớn.
Bên trong tràn ra một đống thịt đỏ đỏ trắng trắng, mùi máu tươi tanh nồng nhanh chóng truyền đi.
Những ai nhát gan ngay lập tức thét muốn rách cổ họng.
Đống thịt vụn kia còn có độ ấm, da, mỡ cùng các loại nội tạng bị cắt nát bấy trộn lẫn vào nhau, nếu không có một ngón tay rơi ra từ trong túi thì cũng khó nhận ra được đây từng là một người.
Kỷ Vô Hoan còn chưa kịp thấy rõ thì một bóng đen nhanh như chớp chắn phía trước cậu, nhưng dẫu thế thì mùi máu trong không khí vẫn thiếu chút làm cậu nôn ra.
Cậu không nhịn được tò mò, từ phía sau Nhiếp Uyên thò đầu ra lén liếc một cái rồi lập tức quay đi, trong dạ dày như sóng cuộn biển gầm, cậu dùng tay che kín miệng, cưỡng chế nén cảm giác buồn nôn xuống.
Nhiếp Uyên đứng trước Kỷ Vô Hoan, mặt lạnh tanh, ánh mắt tinh tường quét qua đống thịt vụn trên mặt đất, nhíu mày, nhưng ngoài miệng cũng không quên chê cười: “Đồ nhát gan”
Kỷ Vô Hoan tự điều chỉnh, mặt còn tái mà đáp: “Tôi chỉ là không muốn nôn hết bữa tối ra thôi, đúng rồi, lúc nãy ở cầu thang có một gương mặt màu trắng, có ai thấy không?”
“Gương mặt màu trắng? Cậu thấy?”
“Ừ”, Kỷ Vô Hoan còn ghi hận vừa rồi Nhiếp Uyên chê cậu điếc, thế là cậu dùng ánh mắt hết sức khinh bỉ mà liếc người ta: “Bị mù à?”
“……”
Người trẻ bây giờ ai cũng cộc vậy à?
Lâm Cương không hiểu vì sao hai người này lần đầu vào trò chơi mà còn bình tĩnh chấp nhận tình huống kinh khủng này, thậm chí nghe vào tai còn có vẻ hơi tò mò.
Còn vị khốc ca kia, ánh mắt bình đạm cứ như đang nhìn một đống thịt heo là sao đấy! Đầu bếp như hắn ta còn không có năng lực như vậy nữa kìa!
Kỷ Vô Hoan không bao giờ muốn lần thứ hai nhìn đống thịt vụn kia nữa, cậu che kín mắt, nức nở.
“Cậu sao thế?” Lâm Cương hỏi.
“Cay mắt thiệt sự!” Kỷ Vô Hoan vừa dứt lời lại bắt đầu chảy nước mắt.
Lâm Cương: “….. Thật sự không phải bị doạ khóc à?”
“Do bị cát bay vào thôi, lỗi tại Viên Viên hết!”, Kỷ Vô Hoan không nhịn được khụt khịt mũi, trong lòng oan ức vô cùng.
Cũng may vẻ ngoài bị đổi, người khác không biết cậu là ai, nếu không thanh danh của Kỷ ảnh đế chẳng phải sẽ bị sụp trong một giây à?
Nhiếp Uyên hừ lạnh: “Thật mất mặt”
Thấy mấy người bên kia sô pha tiến gần để xem xét, ba người cực kì thẳng thắn né sang một bên, cho bọn họ nhìn rõ cả cầu thang, quả nhiên thu được một đống phản ứng như trời sập.
Ai nôn đều nôn tới mức mật gan đều muốn phun ra. Kỷ Vô Hoan muốn like một cái cho hành động quyết đoán quay đầu lúc nãy của mình.
Người phụ nữ vẫn mãi thút thít khóc trên sô pha cũng theo mọi người tới đây, kết quả thét chói tai rồi trực tiếp ngất đánh một cái rầm trên mặt đất.
Nhưng chẳng ai còn tâm tình đỡ cô ta, mọi người bây giờ thân mình còn lo không xong. Ai đó sợ hãi kêu lên: “Trời ơi, thật sự chết người rồi”
Còn không phải à, vừa rồi còn nửa người nhưng vẫn sống, mới nháy mắt đã thành thịt nát!
Câu nói trên cứ như chốt mở, làm bừng lên lòng hoảng sợ của mọi người, có ai đó không nhịn nổi nữa, gào to:
“Quái vật! Có quái vật aaaaaaa”
“Quái vật sẽ ăn thịt người, chúng ta sẽ chết hết!”
“Câm miệng! Quái vật gì ở đây? Có não không? Đây rõ ràng là có người giả thần giả quỷ! Đồ chó hoang, ai đó, có gan thì lăn ra đây!”
Tây trang đen vừa lên tiếng, những người khác cũng sôi nổi phụ hoạ, lớn giọng nói muốn gọi cảnh sát, phải về nhà.
Ba người chụm đầu bàn luận mới nãy bây giờ lại tái hết cả mặt: “Trước đó bọn tôi đã đi tìm, nơi này không có cửa ra, cửa sổ cũng không có!”
Phòng khách lớn như vậy nhưng không có huyền quan, càng không có cửa! Phía sau bức rèm dày nặng kia vẫn là vách tường.
Chỉ có hai bên trái phải hành lang không biết dẫn đến đâu.
“Mẹ kiếp, nếu chúng ta có thể vào đây thì đương nhiên sẽ có nơi để ra ngoài…” Tây trang đen còn chưa nói dứt lời thì trong không trung bỗng truyền tới tiếng bước chân, lần này là vọng đến từ phía bên phải trên hành lang, không đợi người khác có thời gian phản ứng thì một người phụ nữ đã chầm chậm đi tới.
Đó là một người phụ nữ có gương mặt tái nhợt, làn da không còn huyết sắc, vô cùng gầy gò, xương quai xanh lộ ra tưởng chừng chỉ còn một lớp da.
Cô ta mặc đầm sọc màu xám trắng, trong ngực ôm tã lót cùng màu, tư thế cô ta bước đi rõ ràng rất chậm nhưng tốc độ nhanh lạ thường, nháy mắt đã đến giữa đại sảnh, ngồi trên sô pha.
Cô ta ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt âm trầm chết chóc, làm Kỷ Vô Hoan nhớ đến câu cá chết trên thớt.
Sự xuất hiện của cô ta càng làm tình huống quỷ dị hơn, những ai vốn đứng gần sô pha đều lui về sau vài mét, chỉ còn mặt sẹo và người phụ nữ tóc ngắn đứng ở đó, nhưng vẻ mặt cũng rất cảnh giác.
Cô ta không thèm để ý đống người lạ ở đây, cứ mãi chú tâm dỗ đứa bé trong lồng ngực: “Bé con ngoan nhé~ mẹ sẽ bảo vệ con, người xấu sẽ không thể làm con bị thương, nếu có thì mẹ sẽ giết hắn, bé con đừng sợ~ Con ngoan nhất, đúng không nào?”
Nhìn thấy đây là một người phụ nữ yếu ớt, người trung niên mặc tây trang đen càng chắc chắn suy đoán của mình, ông ta đi tới bên cạnh người phụ nữ, hung ác chất vấn: “Này, cô là ai?”
Kỷ Vô Hoan còn tưởng cô ta sẽ lơ đi, ai ngờ cô ta vậy mà dịu dàng cười với đứa bé trong lòng rồi đáp: “Tôi là chủ nhân của nơi này, mọi người là khách của Đỗ Toa đúng không?”
Đỗ Toa? Khách?
Lâm Cương nhỏ giọng: “Chắc cô ta là NPC”
Kỷ Vô Hoan vừa muốn hỏi thì người phụ nữ lại tiếp tục nói, nhưng âm thanh như đến từ bộ phim nhựa kiểu cũ, tốc độ cực kì chậm, chốc chốc còn tạm dừng, cười một cái liền lộ ra hàm răng trắng hếu.
“Mọi người vừa thấy mà? Ở trên lầu đấy”
Trên lầu?
Chẳng lẽ đang nói quái vật vừa ném túi thịt vụn xuống đấy à?
Nghe xong người trung niên càng giận dữ hét: “Bớt giả quỷ! Ông cũng không muốn đánh phái nữ, đừng ép ông đây phá lệ!”
Người phụ nữ tóc ngắn hừ lạnh: “Tôi khuyên ông đừng tự tìm đường chết”
Mặt sẹo cũng khuyên nhủ: “Tiên sinh, ông tốt hơn là không nên đụng vào cô ta”
Người trung niên cũng không biết ơn, ngược lại hét lớn với bọn họ: “Tụi bây có phải là đồng bọn với cô ta không? Từ lúc bắt đầu đã bịa đủ thứ, cái gì mà Rubik, trò chơi sinh tồn, kéo dài thời gian sống lại, điên khùng! Bây giờ mọi người không phải còn đang sống tốt đấy à? Đứa ngu mới tin lời mấy người, còn ba tên kia nữa, trên đất là đạo cụ diễn tụi bây lấy ra đúng không? Làm còn thật phết đấy, cho rằng ông đây không nhận ra à? Từ ban đầu đã đứng ngay góc đó, muốn che giấu chứng cứ đúng không?”
Kỷ Vô Hoan vô tội lén lút lau nước mắt.
Người đàn ông mặc tây trang không chút khách khí chất vấn, mà người phụ nữ kia nghe xong vẫn vô cùng thờ ơ, chỉ lo dỗ đứa bé trong ngực, không thèm nhìn ông ta, chậm rãi đứng dậy: “Đỗ Toa đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, tôi đưa mọi người đến phòng ăn”
Thấy người phụ nữ muốn chạy, người trung niên càng nổi điên, túm lấy vai cô ta.
Ai ngờ tay người phụ nữ run một cái, tã lót trong lồng ngực rơi xuống đất.
Bọc tã lót màu xám rơi xuống nhưng vẫn không có tiếng khóc của trẻ con.
Sau đó một vật hình cầu lăn ra.
Người đứng xung quanh sô pha đều hết hồn lùi về sau.
Tầm nhìn Kỷ Vô Hoan bị sô pha chặn mất, không thấy rõ đồ vật trên mặt đất, thấy Nhiếp Uyên bước đến cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Ai ngờ chỉ vừa tới gần thì vật hình cầu kia đã lăn đến ngay dưới chân cậu.
Chỉ thấy dưới đất là một đống tã lót mở tung, bên trong rỗng tuếch, một vật tròn tròn bằng nắm tay người lớn lăn tới chân Kỷ Vô Hoan.
Ngay từ đầu cậu còn không rõ đó là gì, giờ mới thấy rõ ràng.
Thế mà là một cái đầu trẻ con!
Nói đúng hơn là đầu búp bê trẻ con, Kỷ Vô Hoan chỉ liếc một cái cũng nhận ra, giống như đúc với đống búp bê trên trần nhà trong phòng ngủ, chuẩn xác mà dừng ngay chính diện, ánh đèn trắng chiếu xuống hốc mắt tối om, cứ như nó đang nhìn cậu, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.
Người trung niên cũng thấy: “Đồ chơi? Có bệnh à! Có bị điên không đấy…” Hắn ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt làm người ta sợ hãi dọa tới mức ngậm miệng.
Người phụ nữ mới vừa rồi còn hiền lành dịu dàng nháy mắt thay đổi vẻ mặt, trở nên ác độc vô cùng, cô ta xoay người, im lặng nhìn người trung niên.
“Ông muốn tổn thương con của tôi?”
Ông ta đột nhiên thấy sởn tóc gáy, mở miệng mắng: “Đồ điên!”
“Ông vậy mà muốn làm hại con tôi!” Người phụ nữ chỉ thẳng mặt ông ta, như chớp nhào tới bóp chặt cổ ông ta: “Tôi muốn giết ông!”
Theo lẽ thường, chỉ bằng sức và cân nặng của ông thì sẽ rất dễ để thoát khỏi cô ta, tây trang đen ban đầu cũng nghĩ thế, nhưng thời điểm bị đôi tay kia bóp chặt thì sắc mặt biến đổi: “Bà điên, buông tôi ra! Bỏ ra!”
Bởi vì mặc cho ông ta có giãy giụa thế nào cũng không vặn mở được đôi tay kia dù chỉ một chút.
“Ông muốn làm hại con tôi! Ông muốn giết nó đúng không? Có phải muốn giết đứa con đáng yêu của tôi không? Nói!” Người phụ nữ điên điên khùng khùng cuồng loạn khóc kêu: “Ông muốn giết con của tôi đúng không?!”
Sắc mặt người trung niên ngày càng tối đen, tròng mắt như muốn lồi ra, ông ta đau đớn cầu cứu: “Giúp với, tôi không thở được, cứu tôi với!”
Nhưng xung quanh không ai dám cử động, đứng gần nhất là ba người trẻ tuổi, đã sợ tới mức lùi sát vách tường.
“Ông đáng chết, con của tôi… Ông giấu con tôi đâu rồi!? Ông muốn làm gì với nó?”
Đôi tay lạnh như băng siết lấy yết hầu ông ta, người trung niên gần như không hít thở nổi nữa, dùng hết sức giãy giụa, chưa bao giờ thấy tử vong cách mình gần đến thế.
“Trả lại đây! Trả con tôi đây!”
Khi chút không khí còn sót trong đại não cũng muốn trôi hết, đột nhiên ông ta la to: “Kia! Ở kia kìa! Dưới chân cậu ta!”
Nghe vậy thì người phụ nữ dừng tay lại, nhưng vẫn không buông ra mà chậm rãi quay đầu, tầm mắt dừng ở bên chân Kỷ Vô Hoan.
Chỉ bị ánh mắt này đảo qua chân thôi mà cậu liền thấy sởn tóc gáy, lạnh lẽo quẩn quanh nửa người dưới, càng đáng sợ hơn là, cô ta buông người trung niên, hai tay giơ ra như cương thi mà tiến về phía bên này.
Da đầu Kỷ Vô Hoan tê dại, giữa đầu lông mày nhói đau tới mức lông tơ trên người cậu dựng thẳng, điên cuồng cảnh báo cậu: Nguy hiểm!
Mắt thấy người phụ nữ ngày càng gần, cậu đột nhiên nhanh nhẹn khom lưng nhặt lên đầu con búp bê kia, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người mà thốt một câu “Đờ cờ mờ!”
Sau đó nhét cái đầu vào tay Nhiếp Uyên!
————
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp Uyên:??? Anh thấy người nào đó chính là thiếu đ*!
Jan có lời muốn nói:
Người ta: Đóng cửa thả chó!
Kỷ vô sỉ: Không cần đóng cửa, Viên Viên, xông lên!