Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 3



Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 3

Edit by: JaniceD - overfloral

- ------

Từ giờ mình cân nhắc đến vài bạn yếu tim vào ban đêm như mình, tấm ảnh minh họa nào mình thấy hơi ghê thì sẽ để ẩn như trong chương này (mọi người đọc xuống sẽ thấy dòng 'Ảnh minh họa tình huống, cân nhắc khi xem ban đêm nhé'), bạn nào muốn xem thì bấm vào nha. Còn những ảnh mình thấy vẫn ổn thì sẽ để đầu chương luôn như chương 1. Yêu mọi người~

Sau khi buông áo Nhiếp Uyên ra thì Kỷ Vô Hoan thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, khoang mũi hoàn toàn thông thuận.

Cậu làm lơ ánh mắt hung tàn muốn giết người của Nhiếp Uyên, cao ngạo nâng cằm, cái đuôi vô hình sau mông đắc ý nhếch lên.

Phía ngoài là một hành lang rộng mở tối tăm gồm một dãy phòng, cửa của hai căn phòng đối diện đều đang đóng chặt.

Bố cục này nhìn thoáng thì giống khách sạn.

Kỷ Vô Hoan ló đầu nhìn một cái, cửa trên hành lang hầu hết đều đã được mở ra, vừa rồi khi cậu thả lỏng cho mắt nghỉ ngơi đã nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân.

Nơi này còn có những người khác.

Nhiếp Uyên bước ra ngoài, sàn hành lang bằng gỗ, nhưng phía dưới có vẻ rỗng, chân bước lên phát ra tiếng vang.

Kỷ Vô Hoan bám sát, sau khi bị trần nhà trong phòng làm cho hết hồn thì cậu theo bản năng ngẩng đầu, may là trần nhà ngoài này rất bình thường, không có mấy con búp bê trẻ con khủng bố kia, chỉ treo đèn kiểu cũ bằng đồng, nhưng quái lạ ở chỗ phía trong lại là loại đèn trần đơn giản hình vuông, không hợp với phong cách trang hoàng trong phòng ngủ chút nào.

Không lẽ đang trang trí giữa chừng thì bị phá sản? Kỷ Vô Hoan đột phá ý tưởng mà nghĩ.

Hai bên hành lang đều có đường đi xuống.

Kỷ Vô Hoan vốn định xuống từ bên trái, lại thấy Nhiếp Uyên không hề do dự xoay người đi về bên phải.

Nếu Nhiếp Uyên đã có tinh thần chiến sĩ dò đường thế thì Kỷ Vô Hoan đương nhiên không ngại mà đi theo. Gì ấy nhỉ, người mà không sợ chết thì trời đất không tha, nếu có nguy hiểm thì cậu ở phía sau có cơ hội chạy trốn càng nhanh.

Vì nguyên nhân ánh sáng, nhìn không thấy được điểm cuối nhưng thực tế hành lang cũng không dài lắm, ba người bước nhanh hơn, mất mấy chục giây thì đến cầu thang, dọc đường tổng cộng có 10 phòng, chia đều mỗi bên trái phải, cửa đều đã mở.

Ngoại trừ lúc vừa ra ngoài gặp 2 căn phòng đối diện đóng kín cửa thì bên phải ngoài cùng gần cầu thang còn một phòng cửa vẫn đóng.

Trước khi xuống lầu thì Kỷ Vô Hoan quay lại nhìn về phía sau, hành lang giờ đã bị bóng tối nuốt chửng, như một con rắn lớn đang thè lưỡi, tầm mắt lạnh băng tập trung vào con mồi, khiến chúng có đi mà không có về.

Cậu đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát, vô thức ôm hai cánh tay run rẩy.

Nhiếp Uyên đi đằng trước liếc cậu một cái: "Lạnh à? Gọi anh một tiếng, anh cởi áo khoác cho cưng"

Kỷ Vô Hoan vuốt tóc mái, không có cảm xúc mà dỗi lại: "Tôi có lạnh đâu nào? Thận tôi cũng không yếu như cậu"

Lâm Cương đi đằng sau bọn họ nhịn không được nhìn cả hai thêm vài lần.

Ơ kìa kìa, cậu sao lại biết thận người ta yếu?

Đã bảo không quen mà?

Còn chưa xuống lầu thì cả ba đã nghe tiếng người om sòm.

"Chỗ này là chỗ quái quỷ nào!? Tôi nói mấy người hay, nếu không thả tôi ra thì bạn của tôi ở cục cảnh sát sẽ cho mấy người phiếu cơm tù dài hạn!"

"Sao tín hiệu di động mãi không có sóng thế này?"

"Chúng ta có phải bị bắt cóc rồi không?"

"Cùng nhau kêu lớn lên, biết đâu người dân xung quanh sẽ nghe được, sau đó sẽ cứu chúng ta!"

"Cứu! Cứu mạng!!"

Lâm Cương không hề ngạc nhiên, trong lòng còn nghĩ phản ứng vầy mới bình thường chứ! Đâu có ai giống hai tên này, người sau còn bạo lực hơn người trước!

Đứng ở trung tâm phòng khách là một nam một nữ, trên mặt người đàn ông có vết sẹo cắt dài từ khóe mắt đến mũi, thoạt nhìn khiến người ta sợ hãi.

Người phụ nữ có vẻ ngoài thường thường, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, đeo balo đen. Hai người này trông bình tĩnh hơn rất nhiều so với những người còn lại.

Thấy ba người Kỷ Vô Hoan, nam mặt sẹo còn chủ động vẫy tay: "Mọi người đến đây tập trung"

Kỷ Vô Hoan lơ bọn họ, lười biếng nhìn khắp nơi, sau khi thấy rõ phòng khách, trong lòng lại thấy bứt rứt vô cùng.

Cậu phát hiện nơi này quá rộng, thế nên hệ thống mới nói là đại sảnh chứ không phải phòng khách.

Dù có là phòng khách của biệt thự thì cũng không lớn bằng nơi này, trang hoàng rất nhiều nội thất nhưng nhìn tổng thể vẫn thấy trống, riêng từ cầu thang đến ghế sô pha cũng phải hơn mười mét.

Xung quanh ghế sô pha da phong cách Châu Âu đứng rải rác mười mấy người, có nam có nữ, cách nhau cũng khá xa, có vài nhóm hai ba người.

Kỷ Vô Hoan lẳng lặng đánh giá từng người.

Tương đối bắt mắt là một người phụ nữ đang ngồi trên sô pha khóc thút thít, mặc váy liền dài tay tối màu, quần tất đen, mang một đôi ủng cao gót, hình như là người vừa khóc vừa chạy trên hành lang lúc nãy, giờ vẫn đang khóc đứt ruột gan, hình như là bị dọa mất hồn rồi.

Bên cạnh có một cô bé đang nhẹ giọng an ủi.

"Không sao đâu, chị đừng khóc"

"Huhu... Tôi sợ lắm"

"Chị à, đừng sợ mà, chị tên gì? Em là Lý Liên, sinh viên đại học S, nơi này có rất nhiều người, sẽ nghĩ được cách trốn thoát"

"Tôi là Từ Nam Y, trên trần nhà có rất nhiều đầu người, thật đáng sợ"

"Chị Từ, là giả thôi..."

Phía sau có một người đàn ông trung niên, mặc tây trang đen, đang hét lớn với không khí: "Mẹ kiếp, ai đang chơi trò giả thần giả quỷ, mau cút ra đây cho ông! Đại đội trưởng ở Cục Cảnh sát là bạn của ông! Dám bắt ông đây, ông đây cho mấy người biết tay!"

Ở góc khác có ba người trẻ tuổi đang ghé đầu thảo luận: "Có phải các cậu đang êm đẹp lại bỗng nhiên mất ý thức?"

Ba người đồng loạt sáng mắt, gật đầu, cứ như đã tìm được mấu chốt cứu mạng, nhanh chóng cậu một câu tôi một câu nói không dứt.

"Đúng đúng, vốn dĩ tôi chỉ đi xuống lầu mua bàn phím, tự nhiên ngất xỉu"

"Tôi nhớ rõ tôi đang đi học, không chú ý ngủ quên mất, tỉnh lại đã ở đây"

"Tôi đang bơi lội ở phòng tập thể thao"

Nghe đến đó, Lý Liên cũng ngẩng đầu: "Giống tôi, hôm qua tôi vừa hết ngày nghỉ bệnh, đang trên xe tính về trường học, lúc mới vào đường lớn bỗng nghe tiếng phanh gấp, ngay sau đó thì bị mất ý thức"

Cô bé này vóc dáng không cao, tóc dài, mái ngang, trên đầu còn đội mũ beret nâu nhạt, hơn nửa khuôn mặt bị cặp kính gọng đen dày che mất, trên vai còn đeo balo.

Tình hình này, có vẻ bọn họ cũng không biết bản thân đã chết.

Kỷ Vô Hoan đếm, tổng cộng có mười người, thêm bọn cậu là mười ba người, mặt sẹo và người phụ nữ tóc ngắn trông thì bình tĩnh nhưng mắt luôn nhìn xung quanh, cứ như đang đợi chuyện gì đó.

Cậu còn chú ý Nhiếp Uyên phía sau nghe mấy chuyện khó tin thế chẳng những không sợ, còn nhẹ nhõm thở phào, cơ thể vẫn luôn căng chặt thoáng thả lỏng.

Nhưng khi Kỷ Vô Hoan quay đầu thì biểu cảm lạnh băng vẫn không đổi, ngay giây phút bốn mắt nhìn nhau, cái mặt đông đá lập tức chuyển thành vẻ ghét bỏ tột cùng.

Vì thế, cậu cố tình nở nụ cười với anh.

Tuy gương mặt bị thay đổi, nhưng đôi mắt mị hoặc có tính sát thương cao ngất ngưởng của Kỷ ảnh đế vẫn còn, đặc biệt là giờ chúng còn đang ướt sũng nước, thêm vài phần khiến người ta tiếc thương.

Còn có thể gọi là đôi mắt biết phóng điện.

Nhiếp Uyên lại run rẩy cả người, nhanh chóng dời tầm mắt, vành tai khó thấy mà dần đỏ lên, nhưng miệng vẫn mắng: "Đừng có nháy mắt với tôi, tởm chết được!"

Kỷ Vô Hoan bị anh mắng cũng không giận, nguyên tắc của cậu xưa giờ là Nhiếp Uyên càng nổi điên cậu càng vui.

Ba người đợi vài phút, giọng nữ êm tai lại xuất hiện.

[Đinh~ Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ tập trung ở đại sảnh trong vòng 15 phút, 3 phút tiếp theo là thời gian thanh trừ]

Thời gian thanh trừ? Kỷ Vô Hoan tự hỏi, thấy Nhiếp Uyên ngẩng đầu, đồng tử co lại, nhìn chằm chằm trần nhà, cậu kì quái hỏi: "Sao thế?"

"Cậu bị điếc à?"

Kỷ Vô Hoan nhìn theo hướng anh chỉ, vừa ngẩng đầu: "Đờ mờ!", cũng không vì gì, vừa có cát bay vào mắt cậu.

Đã nghèo còn mắc cái eo! Nước mắt khổ lắm mới ngừng lại bắt đầu rơi.

Vừa cúi đầu xoa mắt thì Kỷ Vô Hoan nghe được tiếng động lạ.

"Vù.... Vù....."

"Máy hút bụi?"

Âm thanh truyền đến từ trên lầu, bén nhọn chói tai, càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần.

Một lúc sau tiếng động mới ngừng, ban đầu còn không sao, thế mà vài giây sau đột nhiên đứt quãng vang lên, cứ như bị thứ gì làm tắc nghẽn, trộn lẫn trong tiếng máy móc hỗn tạp là giọng kêu gào đầy đau đớn!

Hiệu quả cách âm ở đây cũng không tệ lắm, vậy mà âm thanh này cứ dễ như bỡn xuyên thấu sàn nhà, quanh quẩn trong đại sảnh rộng lớn, như chỉ cách một miếng bọt biển, truyền rõ ràng vào tai mỗi người

"Aaaaaaaa, có quái vật! Cứu mạng! Cứu với-"

Người đàn ông như đang vô cùng đau đớn mà thảm thiết kêu gào, thế nhưng dù cho hắn ta có giãy giụa thế nào thì âm thanh máy móc cũng không dừng lại, một lúc sau thần kì mà trôi chảy trở lại.

Rồi tiếng thét đau đớn kia lại càng thêm chói tai!

Không cần nhắm mắt cũng tưởng tượng được hình ảnh như địa ngục kia, làm Kỷ Vô Hoan da gà da vịt nổi hết cả lên.

"Rầm rầm.... bịch!"

Như có người đang quỳ rạp trên đất, hai tay liều mạng đập sàn, thê thảm mà bò lết, từ đỉnh đầu mọi người mãi đến cầu thang.

Vài tiếng nặng nề vang lên, một người đàn ông lăn từ cầu thang xuống.

Chính xác thì chỉ có một nửa người đàn ông!

Nửa người dưới của hắn bị thứ gì trực tiếp chặt đứt, không đúng, là bị vặn xoắn đến mức đứt đoạn, vô cùng nham nhở, máu và nội tạng văng đầy đất.

Người nọ bị máu tươi che phủ, từ đầu cầu thang lộn nhào xuống, vừa thấy có người thì vẻ mặt mừng rỡ, hi vọng ngay trước mắt, dùng sức cử động cánh tay, cầu cứu với ba người Kỷ Vô Hoan: "Cứu tôi! Cứu tôi với! Có quái vật, cầu xin các người... cứu tôi!!"

Nhưng số mệnh vô tình, giây sau tiếng "Vù...vù..." lại lần nữa vang lên như quỷ đòi mạng.

Người nọ chợt cao giọng thét lên: "Aaaaaa, thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Đầu ngón tay đầy máu cố hết sức nắm chặt lấy tấm thảm, muốn trốn thoát lực hút từ âm thanh vù vù phía sau, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đưa tay ra nhưng chỉ kịp nắm lấy khoảng không.

Thế rồi không gian lại im bặt, giọng gào thét của người đàn ông cũng biến mất.

Cơ thể Kỷ Vô Hoan xém ngã nhào vào cầu thang, nhờ Nhiếp Uyên kéo lại một phen. Bọn họ nhìn về phía thang lầu, thế nhưng ngoại trừ máu thì đã không còn gì.

Khi cậu đang tính đứng dậy thì khóe mắt thấy một gương mặt trắng xám.

Là một người phụ nữ không có tóc và miệng.

Cần cổ cong gãy một cách quỷ dị tựa vào tay vịn ở góc rẽ của cầu thang, cặp mắt không có tròng đen, xanh xao tái nhợt, ác ý nhìn xuống mọi người.

Thế nhưng khi đối mắt với Kỷ Vô Hoan, cô ta vậy mà đang cười!

Đầu ngón tay Kỷ Vô Hoan cứng ngắc, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Bây giờ cậu đã hiểu, nỗi sợ hãi trong mắt Lâm Cương là từ đâu mà có.

⊳ Ảnh minh họa tình huống, cân nhắc khi xem ban đêm nhé

Kỷ Vô Hoan chợt lần nữa ngẩng đầu, thế nhưng người đàn bà trắng bệch kia đã biến mất.

Cứ như ảo giác, chỉ có sàn nhà đẫm máu cùng mùi tanh nồng rỉ sắt trong không khí minh chứng cho những gì vừa xảy ra đều là sự thật.

Kỷ Vô Hoan nhanh như chớp thò tay nắm cổ tay Nhiếp Uyên, nhân lúc anh không kịp phản ứng mà ác liệt vừa bấm vừa nhéo.

Đối diện với đôi con ngươi nổi lửa của Nhiếp Uyên, cậu vô tội chớp đôi mắt ngập nước, chăm chú nhìn anh, khẽ cắn môi, cố ý thấp giọng như quan tâm hỏi: "Viên Viên, cậu có đau không?"

"......"

Đến mức Nhiếp Uyên rùng mình, như trốn bệnh dịch mà nhanh chóng rụt tay về, Kỷ Vô Hoan vuốt ngực, trong chớp mắt giọng điệu trở về như thường: "Vậy thì chắc không phải đang mơ rồi"

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiếp Uyên: Trong lòng có một vạn câu dime chạy ngang(*)

Kỷ Vô Hoan: Hì hì hì~

⊳ (*) gốc là mmp, nó là viết tắt của 妈卖批. Câu chửi từ Tứ Xuyên, chửi thề rất nặng luôn, nghĩa là "me may ban dam", giống bên mình chửi dumemay đó mọi người.

Jan có lời muốn nói:

Nhiếp Uyên: Không muốn gọi anh cũng không sao, về sau trực tiếp gọi chồng yêu là được. Không muốn áo khoác cũng không có vấn đề, về sau lúc gọi chồng cũng không cần mặc áo.

*Trên wordpress mình dùng cái code ẩn chú thích vì mình biết vài bạn lúc đọc mà có gì đó chen ngang thì sẽ rất khó chịu, mình ẩn chú thích đi, ai muốn đọc thì nhấp vào, không thì thôi. Nhưng trên watt không làm được vậy, nên mọi người chịu khó việc chú thích xem ngang thế này nha.

Cá nhân mình không muốn dồn chú thích về cuối chương vì bình thương bản thân mình đọc truyện, đọc hết chương là sẽ quên luôn những thứ mình đã thắc mắc trong chương ý =)))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv