Khi Thanh Thanh được đưa vào phòng sơ cứu. Dạ Thiên Phong bên ngoài này đã thanh toán hết tất cả tiền viện phí của cô và của Tiểu Nhĩ nợ từ trước đến giờ.
Cảm thấy bản thân mình có lỗi vì khiến cho Thanh Thanh ngất xỉu nên Dạ Thiên Phong đã ở lại phòng bệnh cùng cô.
Mấy giờ đồng hồ trôi qua thì Thanh Thanh cũng đã tỉnh dậy. Mở mắt ra mùi thuốc khử trùng đã xông thẳng vào mũi cô.
Nhìn xung quanh thì mới biết mình đang nằm trong phòng bệnh. Cô lật đật nhảy xuống giường xỏ dép định bỏ đi thì từ bên ngoài Dạ Thiên Phong từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Cô không hiểu tại sao Dạ Thiên Phong lại có mặt ở đây. Cô lùi lại phía sau, cho đến khi đụng phải giường bệnh cô mới dừng lại.
- "A..nh... Anh làm gì ở đây"
Dạ Thiên Phong đặt bịch cháo nóng hổi anh vừa mua xuống bàn rồi đi lại nói với Thanh Thanh.
- "Tôi đang chăm sóc cho con nợ của tôi"
Thanh Thanh không hiểu câu nói vừa rồi của anh, gì mà con nợ chứ. Cô sao, cô nợ ai cái gì chứ.
- "Ý anh là sao. Tôi là con nợ sao"
Dạ Thiên Phong hiên ngang đút hai tay vào túi quần rồi trả lời.
- "Phải. Cô là con nợ của tôi."
- "Tất cả tiền viện phí của em cô từ trước đến giờ tôi đã thanh toán."
- "Và cô có nhiệm vụ phải trả lại tất cả tiền đó cho tôi".
Nghe lời anh vừa thốt ra khiến cho cô như xét đánh ngang tai. Cô bây giờ bỗng dưng thành con nợ của Dạ Thiên Phong.
- "Anh nói thật chứ, nhưng tôi làm gì có tiền để trả. Anh cũng biết tôi đã nợ..."
Dạ Thiên Phong nhanh chóng cắt ngang lời cô. Anh biết cô đã nợ tiền viện phí rất lâu nhưng vẫn chưa thanh toán. Nhưng mọi thứ đã nằm trong kế hoạch của anh rồi.
- "Nếu cô muốn trả nợ cho tôi. Thì hãy xem xét việc làm người tình của tôi. Nó chỉ diễn ra trong vòng 3 năm. Sau 3 năm, tôi và cô đường ai nấy đi không còn liên quan đến nhau."
Nghe Dạ Thiên Phong nói như vậy thì Tô Thanh Thanh cô bỗng chốc cười lớn. Cô giơ tay sờ lên trán anh.
- " Rõ ràng anh không bị nóng nhưng lại ăn nói như vậy sao"
Dạ Thiên Phong nghe cô ăn nói không biết kiềm chế thì chỉ biết lắc đầu.
- "Cô buộc phải đồng ý. Cô biết bệnh tình của em cô ra sao rồi đấy."
- "Sao anh lại biết"
- "Nếu muốn cứu em cô thoát khỏi bệnh thì chỉ có cách cô phải đồng ý"
- "Thời gian bao nhiêu lâu"
- "Chỉ cần 3 năm. Tôi sẽ không bao giờ ngược đãi hay bắt nạt cô vì đơn giản trong từ điển của Dạ Thiên Phong tôi chưa bao giờ có hai đánh và bắt nạt phụ nữ."
- "Được. Tôi đồng ý. Nhưng có một điều kiện"
- "Haha, cô có điều kiện với tôi sao. Này bé con, cô bây giờ đang là con nợ của tôi"
- "..."
- "Từ ngày mai, đừng đi làm nhân viên lau dọn nữa."
- "Này anh, anh không thể cứ thế mà đuổi việc tôi. Anh đuổi việc tôi, không có việc làm thì tiền đâu mà tôi trả nợ cho anh."
- "Làm thư kí riêng cho tôi"
Nói xong anh cười rồi bỏ đi. Để lại phía sau một Thanh Thanh ngơ ngác không biết đang thật hay đang mơ.
Anh bảo cô làm thư kí riêng cho anh sao. Cô biết gì mà làm chứ, học thức thì lưng chừng với lại vị trí đó chẳng phải đã có người rồi sao.
Ngày hôm sau.
Hôm nay Tô Thanh Thanh vẫn quần áo gọn gàng đi làm bình thường.Nhưng khi đến công ty, thư kí Lâm đã đứng ở cổng chờ cô.
- "Cô Tô, chủ tịch bảo khi nào cô đến thì lên phòng gặp chủ tịch"
Tô Thanh Thanh lấy làm lạ, chỉ vừa mới sáng mà có việc gì cần gặp cô cơ chứ.
Bên trong phòng, Dạ Thiên Phong đang ngồi nhìn vào hồ sơ cá nhân của Thanh Thanh.
- " Tô Thanh Thanh "
- " 20 tuổi "
"......
"Cốc Cốc"
- "Vào đi"
Khi có lệnh bước vào thì Thanh Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Nhìn tổng thể từ trên xuống dưới anh không thể vừa mắt được.
Đúng là Thanh Thanh cô có gương mặt xinh đẹp, sở hữu sống mũi cao vót. Nhưng cô lại sở hữu gu fashion anh lại không vừa ý. Chỉ là một chiếc áo thun đóng thùng quần jean. Thật ngán ngẩm.
- "Đi cùng tôi"
- "Đi đâu chứ, vừa vào giờ làm cơ mà"
- "Đúng, nhưng tôi là sếp"
Dạ Thiên Phong không thể để thư kí riêng của mình ăn mặc như vậy nên đã kéo tay cô ra xe sau đó đưa cô đến một cửa hàng thời trang.