Nghiêm Noãn hơi khó chịu.
Cô cảm thấy hơi mệt.
Ba tháng qua có quá nhiều chuyện diễn ra, tác phẩm mới đóng máy, Đào Tử bị phán quyết, Diêm Tuệ xuất viện.
Thật ra, mọi chuyện đều đang chậm rãi xoay chuyển phát triển theo hướng tốt đẹp hơn nhưng Nghiêm Noãn lại thấy mệt muốn chết.
Những chuyện trước kia đã được làm rõ.
Với sự phối hợp của Diêm Tuệ, Thượng Dương lập ra một loạt kế hoạch, đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Đào Tử, về phía Khương Khương thì các cô không có chứng cứ, hơn nữa có nhiều chuyện lợi ích quan trọng hơn cả sự thật.
Nhưng mà Đào Tử là trợ lý của Khương Khương, không cần khiêu khích rõ ràng, chỉ cần dẫn dắt một chút, cư dân mạng sẽ tự suy sâu hơn.
Giờ Nghiêm Noãn rất được cưng trên mạng.
Phim đã đóng máy, một vài hình ảnh liên quan đến phim được tung ra, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trình Sóc Xuyên lái xe, thấy dáng vẻ cô liền nói: “Hôm nay đừng đi học nữa. Nhìn em… rất mệt mỏi.”
Hôm nay cô có khóa học yoga trên không.
Nghiêm Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, mệt mỏi nói: “Cứ đi đi, dù sao cũng không còn bao lâu.”
Trình Sóc Xuyên gật đầu: “Anh đi mua chút đồ, mua xong sẽ đón em.”
Nghiêm Noãn “vâng” một tiếng, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Hôm nay em muốn ăn tố tam tiên(1) với dưa chua muối!”
(1)Tố Tam Tiên: Là món ăn đặc sắc truyền thống của Trung Quốc. Xưa kia, vào ngày lập hạ, họ có thói quen ăn ba món địa tam tiên, tố tam tiên, thùy tam tiên
“Được.”
Mặc dù mệt nhưng cô nghĩ mình vận động một chút tinh thần sẽ tốt hơn, cả người ra mồ hôi, đi tắm rửa một cái, nghĩ thôi cũng thấy thoải mái.
Trình Sóc Xuyên đưa cô đến phòng học yoga rồi quay xe đi siêu thị.
Anh lựa hoa quả tươi, mua thêm ít rau và thịt gà.
Đóng máy xong quay về thủ đô, trạng thái tinh thần Nghiêm Noãn cứ thế suốt, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay cô lại rất thèm hai món đó. Mặc kệ thế nào cũng phải làm cho cô.
Nghiêm Noãn thay đồ chuẩn bị học, nhưng mới làm nóng người thôi đã thấy người ngợm khó chịu.
Giáo viên thấy vậy, đi qua quan tâm hỏi han: “Sao thế?”
Nghiêm Noãn lắc đầu: “Không biết nữa, có lẽ do nghỉ ngơi không tốt, dạo này tinh thần không tốt lắm.”
Mặt cô trắng bệch, rất giống dáng vẻ nghỉ ngơi không tốt.
Giáo viên đưa cô ly nước ấm: “Minh tinh các cô làm việc và nghỉ ngơi không đúng quy luật gì cả, như vậy không tốt, có rảnh thì đi bệnh viện kiểm tra đi, vận động nhiều lên, cũng phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Cô biết, nhưng phim phải quay, tiền phải kiếm, sao có thể chú ý nhiều như vậy.
Giáo viên vỗ vai cô: “Được rồi, hôm nay đừng miễn cưỡng tập nữa, cô nghỉ ngơi đi, về ngủ một giấc thật ngon.”
Nghiêm Noãn thuận theo, yên lặng uống nước.
Những lúc chở cô đi học, Trình Sóc Xuyên hay tiện rẽ qua siêu thị gần đây mua đồ, ngồi một chỗ chờ cũng chán, cô thay đồ xong gọi điện thoại cho Trình Sóc Xuyên: “Anh Xuyên, em hôm nay không thoải mái, không tập, để em qua siêu thị tìm anh.”
Trình Sóc Xuyên đang cầm xem thử trái chanh mọng, nghe giọng cô có vẻ ủ rũ, tâm trạng không ổn lắm, lưỡng lự mấy giây rồi bảo: “Em đừng đến, đợi anh mười phút. Anh đến đón em.”
Mười phút, vậy chờ đi.
Nghiêm Noãn uống hớp nước, chào tạm biệt giáo viên lớp yoga, nhẩm tính thời gian cũng không sớm hơn bao nhiêu, giờ đi xuống chắc hay đụng phải Trình Sóc Xuyên lái xe tới.
Cô đeo kính râm, mặc áo gió cổ đứng, tóc dài uốn quăn che nửa bên mặt, hoàn toàn không nhìn ra là ai.
Thang máy từ tầng hai mươi đi xuống, dừng ở tầng của cô thì đã có người đứng trong góc, đó là một người đàn ông trung niên bình thường.
Nghiêm Noãn hơi do dự nhưng vẫn đi vào.
Thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe tầng một. Nghiêm Noãn đang định bước ra ngoài thì đột nhiên phía sau một lực lớn chế trụ cổ cô, sau đó cô bị vải bố trùm lại che mặt mũi.
Tính cảnh giác của Nghiêm Noãn rất cao, phản ứng lại nhanh, ngay lúc bị bịt, cô nín thở, gắng sức nhịn.
Một lát sau, cả người cô mất hết sức lực, giống như đã ngất.
Người đó thấy cô ngất, bỏ vải bố ra, túm lấy hai tay cô bẻ ngược ra tóm sau lưng, đưa cô ra ngoài.
Chỗ bãi đỗ xe có vài bóng đèn đã hỏng nên không gian mờ mờ tối.
Nghiêm Noãn he hé mắt, thấy người nọ định đưa mình ra chỗ chiếc xe màu trắng cách đây không xa.
Cô sốt ruột. Làm sao bây giờ, người này tính bắt cóc cô?
Đúng lúc này. Web đọc nhanh tại ﹙ 𝗧r𝐔𝒎tr u𝐲ện.vn ﹚
Một chiếc xe màu trắng quen thuộc có rèm che từ cửa bãi đỗ xe vào. Nghiêm Noãn chỉ biết xe Trình Sóc Xuyên lái là xe Audi A5 chứ không nhớ nổi biển số xe anh là bao nhiêu.
Xe này không tính là hiếm, ở bãi đỗ xe khu Minh Nguyệt Lí có tới ba bốn chiếc.
Nhưng trong khoảnh khắc này, chả hiểu sao, cô lại chắc chắn đó là xe của anh.
Mắt thấy xe sắp lái ra khỏi tầm mắt mình, Nghiêm Noãn liều lĩnh giãy dụa, la lớn: “Núi băng nhỏ! Cứu em! Mau tới cứu em! Em ở đây!”
Người trói cô giật mình.
Không ngờ cô không bị hôn mê.
Trình Sóc Xuyên nghe được xưng hô ‘núi băng nhỏ’ quen thuộc, lòng hốt hoảng, đang ở giữa lối đi cũng phanh gấp. Anh nhanh chóng xuống xe, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Có người đàn ông đang kéo một người phụ nữ lên chiếc xe minibus trắng.
Người phụ nữ giãy dụa kịch liệt, tóc rối tung khiến anh không nhìn rõ mặt.
Nhưng thấy cô đi đôi giày cao gót màu đỏ.
Trình Sóc Xuyên chưa từng căng thẳng như vậy. Mắt anh lóe lên tia ác độc. Anh nhanh chóng quay về khởi động xe, dẫm chân ga, lái thẳng đến chiếc xe minibus màu trắng, cách chưa đến đầy nửa mét anh lại phanh xe, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, chặn cho chiếc xe kia không ra được.
Sau đó anh mở cửa đi xuống.
Cửa đóng lại phát ra tiếng vang, âm thanh vang vọng trong bãi đỗ xe có phần hơi đáng sợ.
Người đàn ông trung niên kia dừng động tác.
Trình Sóc Xuyên tiến lại. Áo gió của Nghiễm Noãn bị lôi kéo đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, tóc cũng bù xù, cả người thảm hại.
Cả người Trình Sóc Xuyên tản ra hơi thở lạnh lẽo hung hãn. Nghiêm Noãn chưa từng thấy anh đáng sợ như vậy bao giờ. Cô ngơ ngác nhìn Trình Sóc Xuyên, bị dọa ngốc.
Người đàn ông kia toát mồ hôi, không biết rút ở đâu ra con dao gọt hoa quả sáng bóng, ánh sáng phản chiếu chói lòa làm Nghiêm Noãn nhắm mắt lại, ông ta kề dao bên cổ Nghiêm Noãn: “Cậu, cậu đừng lại đây, nếu lại đây tôi liền….”
Ông ta chưa nói xong, Trình Sóc Xuyên đã lại gần, nhanh như chớp tay không cướp dao, hoàn toàn không có ý định né lưỡi dao.
Người đàn ông không ngờ anh làm như vậy, tay mềm nhũn, dao rơi xuống phát ra tiếng leng keng.
Dao rơi xuống đất, Trình Sóc Xuyên bắt lấy cổ tay ông ta, ánh mắt sắc bén, nhìn qua thì giống như không có hành động kế tiếp nhưng Nghiêm Noãn lại nghe rõ ràng tiếng xương bị bẻ gãy bên tai mình.
Người kia hét lên một tiếng đầy thảm thiết: “A!”
Trình Sóc Xuyên kéo Nghiêm Noãn ra, xác nhận cô không bị thương liền kéo cô ra sau lưng.
Anh không nhìn Nghiêm Noãn, ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Em không nên nhìn.”
Nói xong đặt chìa khóa xe vào tay cô, “Em lên xe trước đi.”
Nghiêm Noãn ngây ngốc nắm chìa khóa.
Nói cô không nên nhìn chắc gì cô sẽ không nhìn, chân cô mềm nhũn, quên cả lên xe.
Chỉ thấy Trình Sóc Xuyên cởi hai nút ở cổ áo, chậm rãi tiến về phía trước.
Anh nhẹ nhàng xách cổ áo người đàn ông kia lên, dồn ông ta đến cửa xe minibus, một đấm vào má phải rất nhanh, cú đấm kia sợ là dùng sức 100%, đánh làm cho người kia ngã nhào. Người đàn ông kia kêu thảm thiết.
Như là mèo vờn chuột.
Anh chờ ông ta chạy, chờ ông ta đứng lên.
Sau đó chờ tới lúc người kia sắp thành công thì đạp một phát, dẫm người đó dưới chân không động đậy được.
Nghiêm Noãn bị dọa sợ.
Còn sợ hơn lúc bị người nọ đánh úp bắt cóc.
Cô không ngờ Trình Sóc Xuyên…
Đây chắc chắn không phải lần đầu đánh nhau.
Cô chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đầy sợ hãi của người đàn ông trung niên.
Nếu cứ vậy sẽ làm chết người mất.
Anh không dùng tay, chỉ dùng chân vẫn có thể khống chế được người kia, không ngại giẫm lên tay và mặt, cũng không hề nương tay chút nào.
Lòng Nghiêm Noãn rối bời, cô đi lên hai bước, cách một khoảng nhất định.
“Xuyên… Xuyên… Anh, anh đừng đánh nữa.”
Trình Sóc Xuyên dừng động tác, dẫm ngực ông ta, lạnh lùng hỏi: “Mày muốn gì?”
Người đàn ông kia rõ ràng là thần kinh không bình thường, bị đánh một trận, kêu thảm thiết nhưng cười rất quái dị.
“Nghiêm Noãn là của tao…cô ấy…chỉ có thể là của tao.”
Còn chưa nói xong, Trình Sóc Xuyên lại giẫm sườn mặt của ông ta, còn dùng đế giày đè nghiến. Giờ người này nhìn không rõ dáng vẻ ban đầu nữa, tay toàn máu, khắp nơi tím bầm.
Là một tên fan bi3n thái.
“Đừng… Đừng đánh, chúng ta báo cảnh sát đi…” Nói xong, cô lại lắc đầu, “Thôi đừng báo, chúng ta mau đi thôi.”
Nếu bây giờ báo cảnh sát, Trình Sóc Xuyên lại đánh người ta mất nửa cái mạng, không được.
Nhưng Trình Sóc Xuyên vẫn duy trì động tác, tay lấy điện thoại, ấn gọi thẳng 110.
Nghiêm Noãn sợ đến choáng váng, “Đừng, anh, anh đánh người ta thành thế này.”
“Sao? Chưa tàn phế mà, hơn nữa cho dù có tàn phế, hoặc chết thì sao chứ?”
Anh cúi đầu cất giọng lạnh lùng, nói chuyện sống chết cứ như đang thảo luận về chuyện thường nhỏ nhặt.
Nghiêm Noãn không nói được câu nào.
Người này không giống Trình Sóc Xuyên cô quen.
Anh rất dọa người.
Tuy là vì mình, nhưng thật tàn nhẫn, hung ác không chút nương tay.
Người kia nhanh chóng bị mang đi.
Trình Sóc Xuyên liên lạc với Thượng Dương, để cô đưa Nghiêm Noãn đi, còn mình đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung.
Sự cố bất thình lình làm cho Nghiêm Noãn mất cả đêm cũng chưa lấy lại bình tĩnh. Trình Sóc Xuyên về rồi nhưng đầu óc cô vẫn hỗn loạn.
Cứ nhắm mắt lại nhớ đến cảnh Trình Sóc Xuyên đánh người tàn nhẫn, không phải đánh người kiểu dạy dỗ người ta như bình thường, mà thật sự muốn đánh người ta đến chết.
Thượng Dương và A Tinh đều nghĩ cô bị fan bi3n thái kia dọa, ngồi với cô thật lâu, cho đến khi Trình Sóc Xuyên gửi tin nói về mới rời đi.
Thật ra đây không phải lần đầu Nghiêm Noãn đụng phải fan cuồng bi3n thái. Lúc trước phòng làm việc thường xuyên nhận được thư và quà kỳ lạ, có người đem ảnh chụp của cô cắt ra rồi dán chúng trên giấy có nền đỏ như máu, hoặc photoshop cô chung với người khác, phía trên còn dán hoa hồng, còn viết thư nói muốn được ở bên cô,…
Làm minh tinh, gặp một số người như vậy cũng không ngạc nhiên lắm.
Cơ mà bắt cóc, thì là lần đầu tiên gặp.
Có lẽ do mọi chuyện được xử lý quá nhanh, Nghiêm Noãn ban đầu rất hoảng, nhưng sau khi Trình Sóc Xuyên xuất hiện thì không có cảm giác gì.
Nhưng thứ làm cô ngạc nhiên chính là Trình Sóc Xuyên.
Khi Trình Sóc Xuyên vào phòng, cô theo bản năng rụt người lại, đắp chăn lên người.
Trình Sóc Xuyên đứng ở cửa, nhẹ giọng hỏi cô, “Có đói bụng không?”
Nghiêm Noãn lắc đầu, ngừng suy nghĩ, nhẹ giọng trả lời anh, “Không đói, em mệt.”
Trình Sóc Xuyên gật đầu, nghĩ cô thật sự mệt chết, chỉ muốn ngủ nên lấy quần áo đi tắm rửa.
Chờ anh tắm xong đi ra thì thấy Nghiêm Noãn nằm trên giường ngủ. Cô đưa lưng về phía Trình Sóc Xuyên, cả người căng cứng.
Trình Sóc Xuyên lên giường, theo bản năng ôm cô.
Nhưng cô co rúm lại, né tránh cái ôm.
Trình Sóc Xuyên rốt cuộc cũng phát hiện cô bất thường.
Anh bật đèn.
“Em… đang sợ anh?”
Nghiêm Noãn không quay lại, co rúm. Phải chần chừ mất một lúc, cô mới xoay người về phía Trình Sóc Xuyên, nhưng vẫn giữ khoảng cách với anh, không giống ngày thường, thấy anh liền chui vào lòng.
Cô suy nghĩ giây lát, nhẹ giọng nói, “Anh… anh hôm nay rất đáng sợ.”
Trình Sóc Xuyên vừa tắm xong, trên người có mùi muối biển mà cô thích nhất.
Anh không nói tiếp, nhìn Nghiêm Noãn một lát, đột nhiên vươn tay ôm eo cô.
Lần này Ngiêm Noãn không chống cự, cẩn thận dựa vào anh.
Thật ra cô biết ‘núi băng nhỏ’ là vì cô.
Anh quá để ý đến cô nên mới đánh người tàn bạo như thế, giờ cô đối xử lạnh nhạt với anh, quả thật đang làm anh tổn thương.
Nghiêm Noãn do dự chốc lát, tay nhẹ nhàng ôm eo anh.
“Lần trước đánh nhau là vì có người dùng thủ đoạn làm cho chiến đội KO không cách nào tham gia EVE Online. Lần đó tay bị thương, tốc độ tay của anh không thể như trước, chỉ cần tập luyện trong thời gian dài thì tay anh không chịu nổi, cực kỳ đau đớn.”
“Nhưng bọn họ trả giá thảm hại hơn cả đau đớn, toàn đội cuối cùng cũng không cách nào tham gia cuộc thi e-sport.”
Trình Sóc Xuyên dịu dàng vuốt tóc cô.
“Xin lỗi, thật ra, anh không còn là người dễ kích động như năm đó. Nhưng hôm nay em vẫn để em nhìn thấy… Anh không muốn để em thấy mình như vậy.”
Anh từng là người không sợ trời không sợ đất, kiêu ngạo, ương bướng, lạnh lùng từ trong xương máu.
Nghiêm Noãn chưa từng thấy dáng vẻ trước kia của anh, nhưng ngay tại khoảnh khắc này, lòng cô bỗng nhói đau.
Anh, không giỏi ăn nói, cái gì cũng nghẹn để trong lòng.
Lại trải qua nhiều chuyện có thể xem là tàn khốc nhất.
Không biết anh đã bước đi thế nào trên con đường này, để đến được ngày hôm nay.
Tay cô nắm chặt, không nói gì một lúc lâu.
“Nghiêm Noãn, vậy nên em đừng để mình gặp chuyện. Nếu em để mình gặp nguy, anh không biết mình sẽ làm gì đâu.”
Nhìn thấy Nghiêm Noãn bị người bắt chéo tay để sau lưng lôi lên xe, trong tích tắc anh đột nhiên nghĩ đến mẹ mình năm ấy nhảy xuống hồ nước. Lúc đó anh bất lực, nhưng bây giờ thì khác.
Anh thầm nghĩ phải làm cho người kia chết càng thảm càng tốt.
Nghiêm Noãn vô cùng xúc động khi nghe câu này.
Cô chủ động đến gần Trình Sóc Xuyên, nhẹ nhàng vỗ về, ngọt ngào nói, “Em sẽ không gặp chuyện gì đâu, nhất định sẽ không.”
Nhuyễn ngọc ôn hương(2) sa vào lòng, Trình Sóc Xuyên ôm chặt cô.
(2)Nhuyễn ngọc ôn hương: Miêu tả người con gái trẻ tuổi th@n thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Người gầy, nhưng chỗ nào nên có thịt lại có, ôm một lát anh liền mất kiểm soát.
Trước đây đứng nhìn Nghiêm Noãn từ xa, anh đã nhiều lần tưởng tượng không biết cảm giác ôm cô vào lòng là như thế nào, đến khi được như ý thì biết thế nào gọi là một lần thành nghiện, như thế nào cũng thấy không đủ.
Nhất là khi môi đỏ hé mở, mắt long lanh say đắm lòng người, còn gọi anh là anh Xuyên kèm theo tiếng khóc nức nở.
Chỉ cần tưởng tượng, th@n dưới lập tức có phản ứng.
Trình Sóc Xuyên chậm rãi hôn.
Nghiêm Noãn biết anh muốn làm gì, cũng không kháng cự, còn đón ý hùa theo.
Nhưng khi anh đụng vào bàn chân lành lạnh của Nghiêm Noãn lại chậm lại.
Giọng anh trầm thấp, “Sao lạnh vậy?”
Anh lại sờ tay Nghiêm Noãn, cũng lạnh.
Ngày thường Nghiêm Noãn không như vậy.
Anh ngừng lại.
“Em không thoải mái à?”
Nghiêm Noãn ngoan ngoãn gật đầu, “Có chút, hôm nay người em uể oải kinh khủng, lúc học yoga làm hai động tác đã không còn sức lực.”
Sau đó lại bị shock.
Trình Sóc Xuyên ôm cô, cọ cọ khuôn mặt nhỏ của cô, “Gần đây em quá mệt mỏi, ngày mai đưa em đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Nghiêm Noãn nghĩ đến lời đề nghị của giáo viên dạy yoga, gật đầu.
Có thể gần đây mệt quá mức đi, để bác sĩ kê đơn thuốc giảm mệt mỏi, công việc của cô tạm thời dừng không được.
Quay phim xong cô muốn đi học nâng cao, nhưng lời mời làm người đại diện cho nhãn hàng cao cấp cũng tìm đến cửa, dù cô hay Thượng Dương thì cũng không để mất cơ hội tốt đó.
Hôm sau Trình Sóc Xuyên đưa cô đi bệnh viện, bác sĩ hỏi chút chuyện theo trình tự thông thường. Sau không biét sao bác sĩ lại nhíu mày, ngẩng đầu hỏi, “Đã bao lâu chưa đến kinh nguyệt rồi?”
Nghiêm Noãn nhớ lại, “Hình như là… Nhưng thời gian hành kinh của tôi thường không chuẩn.”
“Lần cuối làm chuyện vợ chồng là khi nào?”
Mặt Nghiêm Noãn đỏ lên, mắt nhìn Trình Sóc Xuyên, ấp úng, “Không nhớ rõ, thì… cũng thường xuyên.”
Bác sĩ gật đầu, không biết viết rồng bay phượng múa gì ở tờ giấy, “Đi kiểm tra cái này một chút.”
Nghiêm Noãn nhận lấy, vẻ mặt ngơ ngác.
Này này này này,… đây là kiểm tra xem có mang thai không à? Mang thai, phụ sản gì gì đó…
Cô cầm bệnh lý che mặt.
Trình Sóc Xuyên kéo qua xem, cũng ngẩn người.
Viện trưởng bệnh viện này là bạn thân ông ngoại Trình Sóc Xuyên nên Trình Sóc Xuyên dẫn Nghiêm Noãn đi khám từ đầu đến cuối đều là phục vụ hạng VIP, không cần chờ nên rất nhanh có kết quả.
Số liệu rối loạn Nghiêm Noãn xem cũng không hiểu, chỉ nghe bác sĩ nói, “Chúc mừng hai người, mang thai đã năm tuần.”
….
Nghiêm Noãn và Trình Sóc Xuyên hai người nhìn nhau.
Nghiêm Noãn đứng không vững, lùi ra sau hai bước, Trình Sóc Xuyên vội đỡ cô.
Hai người im lặng ngồi trên xe.
Nghiêm Noãn tự thắt dây an toàn, đầu óc rối bời.
Sao lại mang thai?
Lần nào bọn họ cũng dùng biện pháp an toàn mà? Mua đồ cũng được coi là chất lượng tốt nhất.
Cái ngày chó má gì thế này!
Cô vẫn còn là thiếu nữ mà! Sao lại mang thai! Nhất định là… có vấn đề! Cô phải kiện bọn họ!
Im lặng thật lâu, Trình Sóc Xuyên hắng giọng:
“Xin lỗi, lần trước anh không nhịn được, anh…”
Anh không giải thích gì cả. Lần đó bắn hai lượt rồi anh chẳng muốn mang bao nữa, bắn thẳng vào trong, Nghiêm Noãn lúc ấy mơ mơ màng màng, cơ bản là không biết gì. Anh cũng luôn cẩn thận, muốn sung sướng một lần, kết quả xảy ra chuyện.
Anh chống đầu, do dự một lát, “Em có muốn sinh không? Nếu em muốn sinh thì chúng ta đi đăng ký trước rồi làm hôn lễ.”
“Nếu em không muốn sinh thì anh cũng sẽ nghe theo em.”
Hiện tại sự nghiệp Nghiêm Noãn đang trên đà phát triển, kết hôn mang thai đối với người đang nổi như cô ảnh hưởng rất lớn.
Cô xoa bụng, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không thể tưởng tượng được trong cái bụng bằng phẳng của mình có một sinh linh bẻ bỏng năm tuần.
Nhưng cô… nhịp sống của cô không ổn định? Làm sao nuôi em bé đây?
Hoàn toàn không có chuẩn bị trước.
“Vậy, vậy… anh có muốn em sinh không?” Cô lén nhìn Trình Sóc Xuyên.
Trình Sóc Xuyên vẫn chống đầu, bây giờ cũng đau đầu chẳng kém.
“Anh tôn trọng quyết định của em, bỏ đứa nhỏ thì sức khỏe em không tốt, nếu em sinh nó ra, anh sẽ cố gắng… học làm một người cha tốt.”
Nghiêm Noãn chẹp miệng, kêu một tiếng, vừa vò tóc vừa đá chân, như một cô nhóc vậy.
Cô tức quá, lấy gối đầu ở phía sau đánh Trình Sóc Xuyên, “Đều tại anh! Anh khốn nạn! Anh nói đi, có phải anh định lừa em kết hôn không?”
Trình Sóc Xuyên: “…”
Anh bị oan mà.
Hai người đang thời kỳ tình cảm mặn nồng, ai muốn tòi ra đứa trẻ đến quấy nhiễu thế giới hai người. Nếu nó giống con Quý Thiên Trạch, anh đừng hòng sống yên ổn.
Bây giờ Nghiêm Noãn rất tức giận.
Ai lại muốn bỏ con của mình, nhưng cô cũng không muốn sinh con để mặt mũi vàng vọt, xấu xí.
Về đến nhà, Nghiêm Noãn giận dỗi với Trình Sóc Xuyên, tên khốn mưu đồ lừa kết hôn!
Cô mở weibo của mình ra, quả là cô tiên nữ không dính khói lửa nhân gian, đáng yêu đẹp muốn xỉu, dáng người kia, eo nhỏ nè, chòi oiii.
Bị vẻ đẹp của mình làm cho muốn xỉu.
Lúc cô đang chìm đắm với vẻ đẹp của mình thì Trình Sóc Xuyên lại tới phá sóng.
Anh nấu canh gà.
“Em quá gầy, uống một chút đi, hiện tại em là hai người…”
Anh còn chưa nói xong thì đã bị Nghiêm Noãn trừng mắt, có thể đừng nói chuyện hai người gì đó không? Sao cứ nói mãi thế!
Thấy canh gà thơm phức, cô chỉ cần một ngụm thì đã uống xong, uống xong còn không thèm nhìn Trình Sóc Xuyên, “Thêm một bát nữa.”
“…”
Trình Sóc Xuyên không còn cách nào khác.
Em mang thai, em lớn nhất.