Bên trong cửa không có một tiếng động.
Nghiêm Noãn nhìn qua mắt mèo thấy Đào Tử ngồi bệt xuống đất, ôm đầu.
Một lúc sau, Đào Tử che mặt, rõ ràng rất bối rối.
Do cách hơi xa nên Nghiêm Noãn không thấy rõ vẻ mặt. Chỉ biết trạng thái và tinh thần của cô ta không được tốt lắm.
Cảnh sát tiến lên nhìn qua mắt mèo cũng chỉ thấy mỗi mình Đào Tử bên trong. Nhìn xung quanh cũng không thấy người khác, có thể là nhốt trong phòng khác, nếu chỉ có mình cô ta ở phòng khách thì xông vào khống chế rất đơn giản, cũng không tốn nhiều thời gian.
Nhưng đúng lúc bọn họ định hành động thì Đào Tử đứng lên, từ từ đi tới cửa. Bước chân của cô ta chậm rãi, như không có sức lực, mở cửa cũng chậm chạp.
Đập vào mắt là gương mặt tiều tụy, vành mắt đen đậm, sắc mặt vàng vọt, nhìn qua là biết ngay không nghỉ ngơi đủ. Thấy cô ta như vậy, bỗng dưng Nghiêm Noãn hơi sợ.
Không biết Đào Tử làm sao mà trông mất hết sức sống, không có tinh thần, giọng vừa nhỏ vừa khàn, “Chị ấy ở trong phòng.”
Cô ta lấy chùm chìa khóa đưa cho Nghiêm Noãn.
Lúc này Nghiêm Noãn chẳng có thì giờ mà suy nghĩ thêm, liếc cô ta một cái rồi xông vào phòng.
Trong nhà chỉ có một phòng bị khóa, cô thử chìa khóa một lúc lâu mới đúng.
Đẩy cửa vào đã thấy Diêm Tuệ co người ngủ trên giường.
Diêm Tuệ rất gầy, bộ đồ mặc trên người rộng thùng thình, mất hết dáng vẻ khôn khéo già dặn của năm đó.
Chị ấy nằm trên giường quá lâu rồi.
Nhà không có cửa sổ, phòng trống không, mùi thức ăn thừa rất khó ngửi.
Nghiêm Noãn đi đến lay người chị: “Chị Tuệ?”
Diêm Tuệ không cử động, may mà vẫn hô hấp đều đều.
Nghiêm Noãn mím môi. Trình Sóc Xuyên và hai người cảnh sát xuất hiện kịp thời.
“Cần phải đưa chị ấy đến bệnh viện.”
Trình Sóc Xuyên gật đầu.
Đào Tử đã bị khống chế. Cô ta không phản kháng, dường như một suy nghĩ bất chợt nào ấy nảy ra làm cô ta buông tha việc phản kháng. Rõ ràng nãy ở trong nhà rất cảnh giác, mang theo tâm lý quyết đánh đến cùng. Có điều, giờ cô ta chỉ yên lặng nhìn Nghiêm Noãn, ánh mắt rất thản nhiên và bình tĩnh. Một ánh mắt Nghiêm Noãn chưa từng thấy.
Nghiêm Noãn cũng nhìn cô ta, trong phút chốc không biết phải bày ra biểu cảm gì. Cô không ngờ lời khuyên mình đưa ra trong khoảng thời gian ngắn lại có tác dụng mạnh vậy, dường như Đào Tử… đã kiên cường trụ rất lâu. Nay bỗng có người khuyên, cô ta liền xem đó là một lý do để buông tay.
Diêm Tuệ nhanh chóng được đưa về bệnh viện.
Lúc trước, mới tỉnh lại, cô ấy đã bị Đảo Tử mang đi nên không kịp điều dưỡng, sau còn bị nhốt ở nơi không gió không ánh sáng, cơ thể hiện giờ rất yếu, ý thức cũng mơ hồ. Trình Sóc Xuyên thuê hai người đến chăm sóc cô ấy.
Lúc Nghiêm Noãn đến thăm, Diêm Tuệ còn chưa tỉnh.
Cô ngồi trong bệnh viện một lúc, đi hỏi bác sĩ tình hình ra sao.
Nghiêm Noãn ra khỏi bệnh viện lại vội vã tới trại tạm giam, nhưng chưa đến giờ thăm nên cô không gặp được Đào Tử. Giờ cô muốn ghi chép lại mọi chuyện, từ việc tiền bị chuyển đi đến việc Diêm Tuệ bị tai nạn, mọi việc quá phức tạp. Nghiêm Noãn ngồi ngây người trong phòng thăm một lúc lâu, cũng nói rất nhiều.
Thật ra Nghiêm Noãn chưa bình tĩnh hẳn.
Vốn cô phải về Nam Thanh, quay lại tổ phim. Chuyện này đến quá đột ngột, một cú điện thoại đã khiến cô không kịp suy nghĩ, chạy luôn đến đây.
Cô không hiểu sao Đào Tử lại biến thành người như bây giờ. Lúc trước cô ta có chút ham hư vinh, rất nhiều tật xấu, còn không biết cách cư xử, dễ chọc giận người khác.
Nhưng Nghiêm Noãn vẫn không tin một cô gái như vậy lại đi hại người khác.
Dù thể nào đi chăng nữa thì Diêm Tuệ và Đào Tử cũng là người từng bên cạnh cô, bây giờ mọi việc thành ra như vậy, tâm trạng Nghiêm Noãn thật sự sa sút.
Trình Sóc Xuyên biết cô nghĩ gì nên đã giúp cô xin đoàn làm phim nghỉ mấy ngày,
Bên bệnh viện có A Tinh trong nom, Nghiêm Noãn thì ở nhà chờ tin tức của A Tinh.
Diêm Tuệ ở bệnh viện hôn mê trọn một ngày mới tỉnh lại. Nhận được điện thoại của A Tinh, Trình Sóc Xuyên vội chở Nghiêm Noãn chạy tới bệnh viện.
Thang máy thì nhiều người nên cô và Trình Sóc Xuyện trực tiếp đi thang bộ. Lúc vào phòng bệnh, Nghiêm Noãn còn thở hổn hển.
Cô nhẹ giọng kêu: “Chị Diêm Tuệ.”
Diệm Tuệ mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam nằm trên gường, tóc xơ xác, mặt tái mét, hai mắt thẫn thờ.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào phòng càng làm cho khuôn mặt cô ấy trắng bệch.
Giọng Diêm Tuệ rất yếu, rất nhỏ, không lại gần có lẽ chẳng nghe nổi.
“Tiểu Noãn.”
Cô ấy chậm chạp cầm tay Nghiêm Noãn. Nghiêm Noãn vội vã nắm lại, tay cô ấy lạnh như băng, làm lòng cô lo lắng.
“Cảm ơn em.”
Lúc nói ba từ này, giọng Diêm Tuệ lớn hơn chút. Cô nhìn Nghiêm Noãn, có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết nói từ đâu.
Lúc trước, Diêm Tuệ không thích Nghiêm Noãn.
Bởi vì nắm trong tay một người nghệ sĩ có lòng phòng bị sẽ rất bất lợi, hơn nữa Nghiêm Noãn quá có chủ kiến, thường thích tự làm mọi việc, gạt người đại diện sang một bên.
Vì lợi ích chung, Diêm Tuệ thích nắm quyền chủ động trong tay nhưng gặp Nghiêm Noãn thì cô làm thế nào cũng không được.
Diêm Tuệ biết người như Nghiêm Noãn sẽ ngày càng nổi, nhưng dù Nghiêm Noãn nổi thế nào đi chăng nũa thì trong mắt người ngoài hai người không thể tách ra. Nhưng hai cô không có cách nào gần gũi.
Thật ra, Nghiêm Noãn rời Hoa Diệu, đối với Diêm Tuệ chưa chắc là không tốt. Nhưng không ngờ đúng lúc này cô lại gặp chuyện, ngay cả người nhà cũng không muốn chịu trách nhiệm. Chính Nghiêm Noãn yên lặng gánh hết mọi chi phí, thậm chí còn mời người có chuyên môn về chăm sóc cô.
Lúc cô vừa tỉnh, khi chưa bị Đào Tử mang đi, đã nghe người bên cạnh nói hết mấy chuyện xảy ra gần đây. Theo lý mà nói, đáng lẽ Nghiêm Noãn phải đẩy người thực vật như cô làm bia đỡ đạn mới đúng, mặc dù cũng chẳng phải cô làm. Ai ngờ, Nghiêm Noãn ngang ngạnh gánh nỗi oan lừa quyên tiền.
Chuyên này làm Diêm Tuệ ngạc nhiên.
Diêm Tuệ bối rối một lúc lâu. Rốt cuộc là cô không hiểu Nghiêm Noãn, hay là Nghiêm Noãn đột nhiên tính toán vongg vo?
Nghiêm Noãn ngồi đó với Diêm Tuệ rất lâu. Thật ra, cô và Diêm Tuệ không quá thân thiết, một tấm hình chụp chung còn không có. Nhưng giờ ngồi đây, dù hai người không nói lời nào nhưng bầu không khí cũng không đến mức xấu hổ.
Hai ngày sau, hôm nào Nghiêm Noãn cũng rút ra ít thời gian đến thăm Diêm Tuệ. Giờ sức khỏe Diêm Tuệ chưa tốt nên chưa có cảnh sát đến lấy khẩu cung.
Hôm nay Nghiêm Noãn tới, mang theo trái cây gọt sẵn, Diêm Tuệ ăn hai miếng thì đột nhiên chủ động hỏi cô chuyện Đào Tử.
Giọng của: “Thật ra thì Đào… cũng phải trách chị.”
“Chị biết tính của em ấy, nhưng là bà con thân thích, chị muốn giúp em ấy.”
**
Lời Diêm Tuệ nói, ba tháng sau Nghiêm Noãn nghe Đào Tử nói thêm một lần nữa, lúc đó Đào Tử đã được định tội, hình phạt cũng đã đưa ra.
Đào Tử ngồi đối diện với lớp kính trong phòng thăm hỏi, tuy gầy đi nhưng rất bình thản.
Tiếng rè rè trong điện thoại làm giọng cô ta nghe hơi ồm ồm, mở miệng hỏi, “Chị ấy có khỏe không?”
Nghiêm Noãn “ừ” một tiếng.
“Vậy thì tốt rồi.”
Đào Tử cúi đầu, im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Là tôi có lỗi với chị ấy.”
Nghiêm Noãn không nói, chờ cô ta nói hết.
“Một triệu kia là chị ấy bảo tôi chuyển tới quỹ hội, chắc do lúc đó tôi bị ma quỷ xui khiến nên không đi quyên góp. Chị ấy phải xử lý nhiều chuyện nên lúc đó cũng không nhớ đi hỏi tôi về vụ này, lúc trả thẻ lại cho chị ấy, tôi đã chuyển tiền đi rồi.”
“Biên lai của quỹ là giả. Tôi ôm hi vọng, nghĩ rằng… các ngôi sao như chị luôn quyên tiền, không có ai tra, chỉ cần chị ấy không tra thì không có ai phát hiện.”
“Nhưng chị ấy làm việc cẩn thận, lúc đối chiếu thì phát hiện.”
Nói đến đây, Đào Tử thở dài.
“Chị ấy to tiếng mắng tôi qua điện thoại. Khi đó tôi thật sự không biết chị ấy đang ở trên đường cao tốc, không quan tâm gì cả, cứ cãi nhau với chị ấy, làm ầm ĩ lên. Đột nhiên bên kia vang lên một tiếng thật to, sau đó… liền xảy ra tai nạn.”
“Chị ấy xảy ra chuyện, tôi không biết trước đó chị ấy có nói với chị chuyện này không. Tôi không còn cách nào nên chỉ có thể ra tay trước chiếm lời.”
Đột nhiên Nghiêm Noãn mở miệng hỏi: “Cho nên cô mang theo chuyện lừa đảo quyên tiền, chủ động tìm Khương Khương?’
“Khương Khương?”
Đào Tử cười nhẹ, khinh thường nói, “Cô ta có làm được gì đâu, chỉ biết ghen ghét trong lòng thôi, ngoài miệng thì nói kháy vài câu.”
“Chị họ của cô ta mới độc ác. Chị họ cô ta… cũng chính là vợ bạn trai cũ của chị, cô ta hận chị thấu xương. Việc cắn ngược lại chị vụ lừa gạt quyên tiền mà cũng nghĩ ra được. Cô ta có công ty nhà làm hậu thuẫn, không thì chị nghĩ mấy cái bài dìm chị từ đâu mà ra? Làm sao có thể ùn ùn kéo đến? Ai dám? Ai đủ gan dạ mạo hiểm làm ra chuyện có thể mất mạng người, thuê người lái xe đâm chị?”
Nói xong Đào Tử lại im lặng một lúc.
Cô ta vuốt tóc, nhắm mắt.
“Thật ra mấy ngày nay em luôn hoảng hốt lo sợ, nhất là sau tiệc tối bên bờ biển hôm đó. Lúc chị nói mấy lời đó trong nhà vệ sinh, chị có biết…”
“Em thường xuyên… mất ngủ cả đêm, sợ chị ấy tỉnh lại, cũng lại sợ chị ấy đi rồi.”
“Cho nên lúc biết chị ấy tỉnh lại, em sụp đổ.” Cô ta lắc đầu, “Chị không hiểu cảm giác này đâu.”
Nghiêm Noãn không nói gì, im lặng nhìn cô ta.
Thời gian thăm đã hết.
Lúc có người nhắc nhở, Nghiêm Noãn yên lặng buông ống nghe xuống, không nhìn Đào Tử nữa.
Thật ra không phải cô không hiểu, mà là cô không cần phải… cảm nhận.
Nói nhiều làm gì? Dù gì cũng làm rồi.
Cô đeo kính râm lên, đi ra khỏi trại tạm giam dưới sự bảo vệ của A Tinh.
Cuối thu, gió lạnh hơn, cô siết chặt áo gió.
Cô rất ghét trời lạnh. Nó làm cô nhớ đến ngày tuyết rơi nhiều, làm đường cao tốc ùn tắc, sự lạnh giá đến tận xương tủy.
Song, đúng lúc này cô rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cô ngây ngốc ngẩng đầu, Trình Sóc Xuyên chậm rãi hiện lên trong mắt cô.