" Anh hai, anh hai " cô tha thiết gọi, những tiếng gọi day dứt, bất an.
Không có tiếng đáp lại, xung quanh lạnh lẽo. Cô ngồi bó gối, tất cả như xoay vòng.
Một bàn tay đặt lên vai cô. Thùy Du ngước mắt nhìn, là một bé trai. Đôi mắt đẹp của cô mở to, ngạc nhiên nhìn đứa bé, đó chẳng phải là Thùy Hạ, người cô gọi là anh hai hay sao?
Nhưng... Thùy Du ngập ngừng nhìn cậu bé, có phải cô đang mơ hay không. Thùy Hạ ở trước mắt cô tại sao lại là hình dáng của đứa bé bảy tuổi chứ?
" Thùy Hạ, anh " cô nghi hoặc nhìn anh.
" Con nhóc này, sao dám gọi tên của anh hả? " Thùy Hạ tỏ vẻ tức giận.
" Con nhóc? " Thùy Du lặp lại.
Thùy Hạ dường như quá quen với hành động này của cô. Đưa tay nhéo má cô kéo đi.
" Này này " cô hét lên, lúc này mới phát hiện mình cũng là một đứa nhóc mà thôi.
Thùy Du đứng sững lại, tại sao lại như vậy, tại sao?
Thấy em gái đứng lại, Thùy Hạ thở dài, kéo kéo tay cô.
" Em, cái con nhóc này, lúc nào cũng muốn làm người lớn, làm chị của anh " Thùy Hạ bất đắc dĩ nói.
Thấy cô không phản ứng, anh lại nói tiếp.
" Được rồi, được rồi, biết em không phục. Không phải sinh sau anh vài phút thôi sao, cho em làm chị đấy. Chị à, mẹ gọi về ăn cơm ".
Thùy Du có cảm giác mình nằm viện đến điên rồi. Tại sao cô lại là đứa bé bảy tuổi chứ? Nhưng cô lại thầm khao khát trong lòng, liệu có phải ông trời cho cô được chuộc lỗi hay không? Tâm tình cô vui sướng hẳn lên.
" Anh hai " cô gọi to làm anh giật mình.
Anh liếc mắt nhìn cô, lại đưa tay sờ đầu cô. Cô còn phối hợp mà nói " em không ốm ". Lúc này mới xác định cô vừa gọi mình là anh.
Thùy Hạ mừng rỡ muốn về nói cho bố mẹ biết Thùy Du đã chịu gọi anh. Hai người là song sinh, con nhóc này lại cứ đòi làm chị.
Thùy Du nhìn anh trai trước mắt đang mừng ra mặt, trong lòng xúc động không thôi. Dù bây giờ, anh là trẻ con, chẳng có được sự tinh tế mà mạnh mẽ của đàn ông, cũng không che chở được cho cô. Nhưng ít ra, anh đang sống, như vậy là quá đủ.
Cô theo anh về nhà, bữa cơm hôm nay càng ngon hơn. Bố mẹ cô thì vui vẻ, còn anh trai thì rất cưng chiều cô.
Đến giờ cô mới rõ, thì ra, chỉ cần cô thừa nhận, anh trai sẽ luôn đối tốt với cô. Xem ra cơ hội mà ông trời trao cho cô quá lớn.
Trần Nam nhìn bệnh án, lại nhìn người đang nằm trên giường, không rõ tư vị. Y tá đang thay bình truyền, anh dặn dò rồi đi về phòng làm việc của mình.
Ngồi vào ghế tựa, đưa tay day day trán đang đau nhức, anh nặng nề thở ra. Vốn định về sớm để nghỉ ngơi mà lại nhận được thông báo bệnh nhân ngất xỉu ở hành lang.
Tâm trạng không tốt, tiếng chuông điện thoại lại kêu không dứt. Anh cáu gắt, chẳng xem là ai gọi, anh chỉ muốn trút giận.
" Có việc gì thì nói mau, không thì biến ".
Khả Ái giật mình nhìn điện thoại, cố lấy bình tĩnh nói.
" Là em, anh Nam, anh đang bận gì sao? ".
Nghe giọng của cô, anh cũng không có xin lỗi, nhưng lời nói nhẹ đi một chút.
" Có việc gì sao? " anh hỏi.
" À, tối nay mẹ em mời anh ăn cơm " cô dịu dàng đáp.
" Không rảnh " anh đáp rồi tắt máy.
Khả Ái ở đầu kia đang tức tối ném điện thoại.
Anh mệt mỏi nằm tựa vào ghế. Đôi mắt từ từ nhắm lại, cả tuần mất ngủ. Dường như chút an tĩnh này lại ngủ rất say. Một lần ngủ, không biết qua bao lâu.
Anh mơ hồ nghe tiếng gõ cửa. Nhưng cơ thể không nhúc nhích, mí mắt nặng trịch. Làm bác sĩ lâu như vậy, để anh một lần vô trách nhiệm đi.