Thùy Du cố gắng gạt đi cái choáng váng, mở mắt nhìn xung quanh. Trong đầu trống rỗng, cô ngây ngốc ngồi ở đó.
Từng giọt máu chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của cô. Mắt hoa lên, cô ngất đi.
Tiếng nói ong ong trong đầu, những tiếng ồn xung quanh làm cô nhíu chặt mày. Cảm giác thật tệ!
Hai ngày sau, lúc cô mở mắt lần nữa, xung quanh một màu trắng. Không khí ngập mùi khử trùng, và những người mặc đồ bệnh nhân, tất cả đều nói lên rằng cô đang ở bệnh viện.
Thùy Du ngơ ngác ngồi đó, cố nhớ rõ lí do mình ở đây.
" Cạch " cánh cửa phòng bệnh mở ra.
Thùy Du hướng ánh mắt về phía cửa. Một người mặc bloud trắng bước vào, anh ta còn rất trẻ. Theo sau còn có một y tá đang đẩy khay thuốc.
Họ bước đến gần cô.
Cô nhìn người trước mắt, chờ đợi anh ta cho cô biết tại sao mình ở đây.
Trần Nam hờ hững đi đến giường bệnh của cô. Anh là bác sĩ, sớm đã lạnh lòng với việc sống chết của một ai đó, nhưng anh vẫn rất tận tâm. Chỉ là đã không còn thể hiện ra ngoài nữa.
Y tá đưa cho anh bệnh án của Thùy Du, anh xem rất tỉ mỉ, hồi lâu mới đưa lại cho y tá. Anh quay đầu hỏi cô.
" Cô thấy thế nào? ".
Thùy Du nhíu mày, đầu có chút đau.
" Đầu tôi hơi đau " cô đáp.
" Có nhớ tại sao cô bị tai nạn không? " anh hỏi theo đúng quy trình.
" Tai nạn? " cô hỏi lại, đầu mày đã nhíu lại chặt hơn.
" Không nhớ? " anh hỏi, thật kĩ quan sát biểu cảm của cô.
" Ưhm " cô cố gắng nhớ lại, đầu đau liên hồi.
" Đầu tôi rất đau " cô nói.
Trần Nam không hỏi thêm gì nữa, dặn dò cô nghỉ ngơi. Y tá tiêm cho cô một mũi giảm đau.
Thùy Du cả người mệt mỏi, cảm giác đau âm ỉ ở đầu đã bớt. Ngoài lúc ăn cơm và tiêm thuốc, gần như cả ngày cô đều mê mang.
Đêm, lạnh và đơn độc làm người ta dễ nhớ lại từng kí ức.
Thùy Du giật mình tỉnh giấc. Cô mơ, mơ rất nhiều thứ. Có lúc cô tám tuổi, có lúc mười hai tuổi. Có gia đình, có anh trai của cô. Phải, là gia đình, là anh trai của cô!
Thùy Du kích động bước xuống giường. Cô phải đi tìm anh trai. Anh trai của cô, bây giờ anh ấy đang ở đâu?
Cánh cửa phòng bệnh mở ra. Đôi chân trần của cô chạy vột trên hành lang lạnh lẽo. Từng bước hoảng hốt không có quy luật, càng chẳng rõ phương hướng.
Phía xa xa có tiếng ồn, Thùy Du xoay người, nhìn về phía phòng cấp cứu. Một đám người xa lạ, có già có trẻ đang khóc nháo ngoài cửa. Thậm chí cô nghe rõ tiếng đứa bé thút thít.
Một cái xe cáng được đẩy ra, Thùy Du đi theo bản năng, càng lúc càng gần.
Tấm khăn trắng trùm kín người đàn ông. Người phụ nữ đang bế đứa nhỏ chạy sát lại, đưa tay kéo tấm vải trắng. Sau đó là một hồi khóc thét bên tai.
Thùy Du cũng lại gần xe cáng. Khuôn mặt người đàn ông đó trắng bệch, trong đầu cô hiện ra khuôn mặt của anh trai. Những người xung quanh ngạc nhiên nhìn cô.
Thùy Du nghe thấy tiếng gào khóc của những người đó, cũng nghe thấy tiếng mình đang nấc lên nghèn nghẹn.
" Không, anh hai, không phải, thật sự không phải... " cô như điên cuồng mà hét lên.
Người phụ nữ nghe cô gào thét, càng đau lòng mà khóc.
Trước mắt tối đen, Thùy Du ngã trên nền đá hoa lạnh lẽo. Nhưng cô không cảm nhận được, trong lòng từng mảnh băng đã bắt đầu kết tụ.
Cô thấy một người con trai có nụ cười toả nắng, là anh trai của cô. Anh đang đi, đi về phía có những tia nắng rực rỡ.
Cô cố gắng đuổi theo, nhưng giống như trò chơi chốn tìm ngày bé. Cô không theo kịp anh, lại càng không tìm được anh.
Cô lạc vào một vùng sóng biển rộng lớn. Nơi những kí ức dạt bờ đập tan những hi vọng.
Ở đó, cô đã tìm thấy anh trai của mình ở nơi đó.