Bệnh viện vẫn yên lặng như mọi khi, những bóng người vội vã qua lại, nhưng trong căn phòng bệnh nơi Cẩn Huyên đang nằm, không khí lại nặng nề, nặng đến mức tôi cảm nhận được từng nhịp thở của mình. Tôi không cảm thấy tiếc nuối, không cảm thấy xót thương. Tôi chỉ cảm thấy mình đang kiểm soát tất cả, như một con rối điều khiển trò chơi này. Và Bách Điền đứng bên tôi, như một người đồng hành không bao giờ rời bỏ, cùng tôi dạo chơi trên những tàn tích của những người đã từng là bạn.
Cẩn Huyên vẫn nằm đó, trên giường bệnh, cơ thể gầy guộc, xanh xao, như một bóng ma yếu ớt. Khi tôi bước vào, cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng không thể, đôi tay run rẩy, sắc mặt sưng húp vì thuốc. Tôi bước lại gần cậu, không có chút động lòng. Cậu ngẩng lên, nhìn tôi với ánh mắt vừa lo sợ vừa đầy hy vọng, như thể mong tôi sẽ là người cứu cậu. Nhưng, tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu sụp đổ, nhìn thấy ánh mắt đó tan vỡ dưới sự lạnh lùng của tôi. (8)
"Bị ốm rồi à?"
Tôi cười nhạt, giọng tôi đầy mỉa mai.
"Cậu nghĩ tôi sẽ đến để làm bạn với cậu sao?"
Cẩn Huyên không nói gì, chỉ nhìn tôi như một đứa trẻ vô tội. Cậu biết, tất cả những gì tôi làm đều có mục đích. Nhưng cậu không thể đoán được, mục đích của tôi là gì. Mọi thứ đã quá rõ ràng, tôi không cần phải giải thích thêm.
"Cậu biết không?"
Tôi tiếp tục, bước đến gần cô ấy hơn.
"Cậukhông đáng để tôi phải quan tâm. Cậu luôn nghĩ rằng mình là người tốt, rằng mình có thể cứu vớt mọi người. Nhưng cậu không biết, sự thật là cậu đã kéo tất cả xuống vực thẳm"
Bách Điền đứng ở một góc phòng, mắt anh lạnh lùng dõi theo chúng tôi. Anh không cần nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tán thành trong ánh mắt anh. Anh cũng không có chút thương xót với Cẩn Huyên, và điều đó làm tôi
cảm thấy nhẹ nhõm. Khi anh lên tiếng, giọng anh lạnh lùng và sắc bén, tôi cảm nhận được sự tàn nhẫn trong từng từ anh nói.
"Không phải chỉ mình cô phải trả giá"
Bách Điền bắt đầu, ánh mắt của anh nhìn chăm chăm vào Cẩn Huyên
"Mà là tất cả những kẻ đã gieo rắc sự giả dối và lừa gạt. Cô là một trong số đó, Cẩn Huyên"
Cẩn Huyên ngẩng lên, ánh mắt cô ấy đầy sự hoang mang.
"Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao cả hai lại đối xử với tôi như thế."
Tôi không đáp ngay, chỉ cười khẩy.
"Cậu vẫn chưa hiểu sao? Cậu luôn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ có thể kết thúc êm đẹp, nhưng thực tế thì không. Cậu đã không biết nhìn xa, không biết rằng mình đã rơi vào cái bẫy mà tôi đã giăng ra từ lâu rồi
Bách Điền cười nhếch môi, bước đến gần giường bệnh, nhìn thẳng vào Cẩn Huyện.
"Cô nghĩ chúng tôi sẽ rủ lòng thương hại sao? Tôi không bao giờ làm thế. Cô đã quá ngây thơ rồi (3)
Cẩn Huyên cố gắng nói gì đó, nhưng chỉ có tiếng nghẹn ngào phát ra từ cổ họng. Cậu không thể thốt lên thành lời, và tôi không hề có chút cảm giác tội lỗi nào. Trái lại, tôi lại thấy một niềm vui nhỏ nhoi trong lòng. Cảm giác thấy cậu đau đớn, thấy cậu bất lực, khiến tôi hả hê một cách kỳ lạ.
" Thật sự, cậu có hiểu những gì mình đã làm với tôi không?"
Tôi tiếp tục, không để cho cô ấy có cơ hội lên tiếng.
"Cậu trở lại và phá vỡ quá nhiều thứ của tôi, làm tôi phải sống trong những nỗi lo sợ, nhưng giờ thì nhìn xem, cậu chẳng khác nào là kẻ thất bại
Bách Điền đứng gần đó, vẫn im lặng. Nhưng ánh mắt anh không rời khỏi Cẩn Huyên. Tôi biết, anh đang thưởng thức từng khoảnh khắc đau đớn của cậu. Anh không cần phải nói gì, chỉ cần đứng đó, để Cẩn Huyên tự mình đối mặt với sự thật mà cậu không bao giờ muốn nhìn nhận.
Cuối cùng, Cẩn Huyên không thể giữ được sự bình tĩnh nữa.
" Tại sao các người lại làm vậy? Tôi đã làm gì sai?"
Tôi quay lại nhìn Bách Điền, rồi nói một cách lạnh lùng.
"Không phải cậu làm gì sai, mà là cậu quá tự cao tự đại. Cậu nghĩ rằng mình đã thắng, nhưng cậu đã không nhìn ra rằng mình chỉ là một con cờ trong tay người khác" (4
Bách Điền không đáp lại, nhưng ánh mắt của anh lại như lưỡi dao sắc lạnh, khiến Cẩn Huyên không thể nào trốn tránh. Anh cười nhạt, bước lại gần cậu, rồi nói thêm
" Và cô đã thua rồi, Cẩn Huyên"
Cẩn Huyên nhìn chúng tôi, đôi mắt ngập tràn nước mắt.
"Các người sao lại ác độc như vậy?"
Tôi không thể nhịn cười mà mỉa mai câu nói của cậu.
" Anh xuống lầu đợi em"
Bách Điền nói rồi bước ra khỏi phòng. Anh để lại một cái nhìn lạnh lùng như
dấu chấm kết thúc cho mọi chuyện.