Mọi thứ đã xong. Tôi đã có những gì mình cần, và giờ là lúc rời đi, để lại đằng sau những kỷ niệm và những lời giả dối. (5)
Bách Điền đứng im lặng sau lưng tôi, không nói gì. Ánh mắt anh luôn theo dõi tôi, như một bóng ma lặng lẽ. Tôi không cần hỏi anh điều gì, tôi biết anh hiểu rõ những gì tôi đã làm, và điều quan trọng hơn, anh cũng biết rằng tôi sẽ không quay lại.
Chúng tôi bước ra khỏi ngôi nhà hoang, và không khí ngoài trời đêm lạnh lẽo như một lời nhắc nhở rằng mọi chuyện đã kết thúc. Cảm giác chiến thắng trong tôi không còn trọn vẹn. Dù sao, tôi vẫn không thể phủ nhận rằng, một phần trong tôi cũng cảm thấy trống vắng. Có phải tôi đã quá tàn nhẫn không?
Bách Điền im lặng đi cạnh tôi, không nói gì. Tôi nhìn anh, cảm giác tự do đến lạ kỳ.
"Anh không hỏi em sao?"
Tôi khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Anh nhìn tôi một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Em muốn làm gì, đó là quyền của em. Anh không có quyền ngăn cản"
Tôi mỉm cười nhạt, mặc dù trong lòng không hề có chút hài lòng nào với câu trả lời đó. Nhưng dù sao, tôi cũng biết anh sẽ không can thiệp vào quyết định của tôi. Bách Điền không phải người dễ dàng bị lay chuyển, và anh cũng biết rõ tôi. Điều đó khiến tôi có phần yên tâm. Không ai có thể ngăn cản tôi được nữa. Tôi đã quyết định rồi, và chẳng ai có thể thay đổi được điều đó.
Khi chúng tôi rời khỏi khu vực nhà hoang đó, tôi cảm thấy một chút gì đó trống vắng, nhưng cũng đầy thỏa mãn. Đã lâu lắm rồi, tôi mới cảm thấy mình thực sự nắm quyền trong tay. Mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của tôi, từ cái chết của bố mẹ nuôi đến sự sắp xếp mọi thứ để có thể đạt được mục đích của mình. Và giờ, chẳng còn gì có thể làm tôi lo lắng nữa.
Bách Điền vẫn đi cạnh tôi, im lặng như một người bảo vệ âm thầm. Anh chẳng hỏi tôi về những suy nghĩ trong đầu, nhưng tôi biết anh đang quan sát tôi. Anh luôn làm vậy, nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm, như thể muốn nhìn thấu hết những gì tôi đang che giấu.
"Em không hối hận sao?"
Anh bỗng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, nhưng có chút gì đó rất khó đoán.
Tôi nhìn anh một lúc lâu, đôi mắt không hề dao động.
"Hối hận? Em không nghĩ mình có lý do gì để hối hận cả. Em chỉ làm những gì mình muốn. Và giờ, em có những gì mình xứng đáng có"
Anh không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng và đầy suy tư. Dường như anh không hề tin vào lời nói của tôi, nhưng lại chẳng thể thay đổi được gì. Bách Điền biết rõ tôi không phải là người dễ bị lay động. Nếu tôi đã quyết định, thì chẳng ai có thể khiến tôi thay đổi.
Chúng tôi đi một đoạn đường dài, không nói lời nào, chỉ có tiếng bước chân đều đặn của chúng tôi vang lên trong không gian tĩnh lặng của đêm. Không gian xung quanh như càng làm rõ sự trống rỗng trong lòng tôi. Có phải tôi đã quá tàn nhẫn? Nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi đã có tất cả những gì mình muốn, và chẳng gì có thể lấy đi được nữa. (3)
Cuối cùng, chúng tôi cũng về đến biệt thự nơi anh sống. Tôi mở cửa, bước vào bên trong, và Bách Điền theo sau tôi, như một bóng ma im lặng. Tôi không nói gì, chỉ bước vào phòng và ngồi xuống. Bách Điền đứng ở cửa, nhìn tôi.
"Em ổn chứ?"
Anh hỏi, giọng anh lạnh lùng nhưng có phần dịu đi.
Tôi mỉm cười nhạt, nhìn anh.
"Em ổn. Em luôn ổn"
Bách Điền không nói gì, chỉ đứng đó nhìn tôi một lúc lâu. Tôi biết, dù anh không nói ra, anh vẫn đang quan sát tôi. Nhưng tôi cũng chẳng để ý đến điều đó nữa. Mọi thứ đã xong, và giờ tôi chỉ cần một chút thời gian để nhìn lại, để biết mình đã đi xa đến đậu.
Tôi quay lại, nhìn vào không gian trước mắt. Mọi thứ đều trong tầm tay tôi. Không ai có thể cản được tôi nữa.
"Anh có bao giờ cảm thấy, mọi thứ quá dễ dàng không?"
Tôi hỏi, dù biết anh sẽ không trả lời.
Bách Điền không trả lời, nhưng tôi biết anh hiểu những gì tôi muốn nói. Cảm giác chiến thắng đã qua đi, chỉ còn lại sự trống vắng. Nhưng tôi không cần phải lo lắng. Tôi đã đi đến cuối con đường này, và giờ tôi sẽ tiến lên những con đường khác.
"Em sẽ không thay đổi
Tôi thì thầm, như để nhắc nhở chính mình.
Và rồi, tôi ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại. Cuối cùng, tôi có thể yên tâm với những gì mình đã làm.
"Chúng ta đến đó..."
Tôi bất giác lên tiếng, giọng lạnh lùng, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
'Thăm Cẩn Huyên"
Bách Điền không tỏ ra ngạc nhiên trước yêu cầu đột ngột của tôi, nhưng tôi biết anh cũng không thể không thắc mắc về lý do tại sao tôi muốn đến đó. Anh quay sang tôi, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào tôi, dò xét.
"Em muốn thăm cô ta? Sau tất cả những gì đã xảy ra?"
Anh hỏi, giọng trầm, không hề có chút cảm xúc nào nhưng ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ.
Tôi không vội trả lời, mà chỉ mỉm cười nhẹ, cười một cách khinh bỉ.
"Chắc chắn rồi. Không phải vì thương hại, mà vì em muốn xem cậu ta kết thúc như thế nào"
Bách Điền không đáp. Anh hiểu tôi quá rõ và anh biết rằng tôi không phải là người dễ dàng bỏ qua mọi chuyện. Mọi thứ trong mắt tôi đều là một vở kịch, một trò chơi mà tôi đã sắp đặt từ lâu. Cẩn Huyên sẽ phải trả giá cho tất cả những gì cô ta đã gây ra.