Edit: Koliz
Nên đến, thì sẽ đến.
Trong những ngày chờ đợi, Quý Trần Ai mỗi ngày đều tự gửi tin nhắn cho Bối Giang Thành, mặc dù có lúc sức mạnh ngôn từ vô cùng đơn bạc, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn không có.
Bối Giang Thành thỉnh thoảng sẽ hồi âm, nhưng đại đa số thời điểm, đều không có làm sao sửa sang Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai cũng không gấp, anh biết, có một số việc, không thể vội vàng được.
Sáng sớm hôm Hứa Vân Sùng tuyên bố sản phẩm mới của hắn, tới thành phố này. Hắn đến sau, gặp một vài người trên phương diện làm ăn, ăn một bữa trưa phong phú, mãi đến tận chạng vạng, mới gọi điện cho Quý Trần Ai.
Trong điện thoại, Hứa Vân Sùng ước định địa điểm gặp mặt cùng Quý Trần Ai, sau đó hắn trực tiếp gọi người đến đón Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai không từ chối “săn sóc” của Hứa Vân Sùng, ngược lại Hứa Vân Sùng cũng chẳng bao nhiêu cơ hội mà săn sóc.
Trước lúc ra khỏi cửa, Quý Trần Ai vẫn thông báo với Vương Chi Tú một chút, nói buổi tối anh không trở về ăn cơm.
Vương Chi Tú hỏi Quý Trần Ai đi đâu, Quý Trần Ai nói đi gặp vài ngườ bạn, Vương Chi Tú nghe vậy, chỉ căn dặn Quý Trần Ai trở về sớm một chút.
Ngồi lên xe Hứa Vân Sùng rồi, Quý Trần Ai lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ —— 7 giờ 15 phút tối.
Hứa Vân Sùng chọn một nhà hàng kiểu Trung Quốc rất khá, Quý Trần Ai đi vào, dưới sự dẫn đường của phục vụ, đi vào trong phòng riêng.
Hứa Vân Sùng đang ngồi trong phòng uống trà, nghe thấy tiếng bước chân của Quý Trần Ai cũng không ngẩng đầu, hắn nói: “Ngồi.”
Quý Trần Ai ngồi xuống đối diện với Hứa Vân Sùng.
Hứa Vân Sùng tiện tay rót cho Quý Trần Ai chén trà, sau đó để tay xuống bên cạnh nhìn sang, hắn nói: “Nói đi, cậu muốn nói chuyện gì với tôi.”
Chờ đợi của Quý Trần Ai rốt cuộc có giá trị, anh nhìn Hứa Vân Sùng đối diện với mình, trên khuôn mặt vẫn luôn không biểu cảm, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười này lại xán lạn như vậy, khiến Hứa Vân Sùng trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Hứa Vân Sùng cau mày nói: “Cậu cười cái gì?”
Cậu cười cái gì? Quý Trần Ai không hề trả lời câu hỏi này của Hứa Vân Sùng, mà trực tiếp mở kỹ năng —— anh căn bản không muốn lãng phí miệng lưỡi với Hứa Vân Sùng.
Trong nháy mắt Quý Trần Ai mở ra kỹ năng, ánh mắt cùng biểu tình của Hứa Vân Sùng nhìn về phía Quý Trần Ai đều từ nghi hoặc biến thành cuồng nhiệt, hắn phảng phất như một tín đồ thành kính, đang chuẩn bị lắng nghe thần giáo huấn.
Quý Trần Ai nói: “Vào buổi tuyên bố sản phẩm mới ngày mai, anh sẽ tự nói ra toàn bộ tội ác của chính mình.”
Hứa Vân Sùng nói: “Ồ.”
Quý Trần Ai tiếp tục nói: “Tối nay, anh sẽ đem bốn người anh bắt lại kia, đều thả ra.”
Hứa Vân Sùng nói: “Được rồi, không thành vấn đề.”
Quý Trần Ai nói tới chỗ này, hơi hơi dừng lại một chút, sau đó lấy một loại nhẹ nhàng giọng nói: “Sau khi buổi họp báo kết thúc, anh sẽ tự sát.”
Hứa Vân Sùng nói: “Tôi sẽ hảo hảo đi làm.”
Giọng điệu này bảo nói chuyện, chẳng bằng nói là một phương diện thôi miên, Quý Trần Ai phân phó những việc anh nghĩ tới với Hứa Vân Sùng một lần, sau đó anh đứng lên, rời khỏi phòng.
Tác trà Hứa Vân Sùng rót cho Quý Trần Ai, nằm cô độc trên bàn, không hề bị động qua.
Hứa Vân Sùng ngồi ở trong phòng, nhìn Quý Trần Ai rời đi, hắn cũng không cảm thấy trên người mình xuất hiện bất thường gì, chỉ là cảm thấy cả người đều vô cùng thả lỏng, chưa từng thả lỏng đến mức như thế…
itsukahikari.wordpress.com
Không ăn vào bữa tối, Quý Trần Ai liền trở về nhà, vẫn là tài xế của Hứa Vân Sùng đưa anh về.
Trên đường trở về, Quý Trần Ai gửi cho Bối Giang Thành một tin nhắn, bảo hôm nay có lẽ sẽ có chuyện tốt phát sinh.
Bối Giang Thành ban đầu không trả lời, thẳng đến hơn mười giờ tối, cậu ta lại gọi điện thoại cho Quý Trần Ai. Quý Trần Ai nhận điện thoại, nghe được giọng nói bất khả tư nghị của Bối Giang Thành, cậu ta nói: “Làm sao anh làm được?”
Quý Trần Ai nói: “Hả?”
Bối Giang Thành nói: “Bọn họ thả chúng tôi ra… Anh có tin được không? Bọn họ thả chúng tôi ra rồi.”
Quý Trần Ai nói: “Cho nên hiện tại các cậu ở đâu? Chuẩn bị về nhà hay là làm thế nào, tôi thì không tán thành các cậu đi cục cảnh sát.”
Bối Giang Thành nói: “Tôi đương nhiên sẽ không đi đến cục cảnh sát… Nơi đó đều là một đám lừa đảo, anh, anh có thể cho tôi mượn một ít tiền không?”
Quý Trần Ai nhìn sắc trời bên ngoài một chút, nói: “Bây giờ cậu ở đâu, tôi qua đưa tiền cho cậu.”
Bối Giang Thành nói địa chỉ, Quý Trần Ai cầm chiếc ô, ra khỏi cửa.
Tuyết phía nam nếu không mang theo ô thì quần áo sẽ ướt sũng, Quý Trần Ai xuống tầng gọi xe, rồi đi tới vị trí Bối Giang Thành nói.
Đến nơi đó, Quý Trần Ai lại chỉ nhìn thấy ba người, hai nữ một nam, nam chính là Bối Giang Thành.
Quý Trần Ai nói: “Các cậu tại sao chỉ có ba người?”
Trên mặt Bối Giang Thành không biểu hiện gì, nghe được câu hỏi của Quý Trần Ai, nhàn nhạt nói: “Người còn lại kia không định đi.”
Quý Trần Ai sững sờ: “Cậu nói cái gì?” Anh cư nhiên trong lúc nhất thời không thể hiểu được ý của Bối Giang Thành.
Bối Giang Thành khuếch đại giọng nói của mình: “Cậu ta cảm thấy chỗ này rất tốt, không muốn về nhà!”
Nghe Bối Giang Thành giải thích, Quý Trần Ai cư nhiên không còn gì để nói, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, anh cũng không thể buộc người khác phải làm gì.
Hai nữ sinh đi cùng Bối Giang Thành đều lạnh có chút run lẩy bẩy, một nữ sinh trong đó nói không đi cùng Quý Trần Ai, cô vừa mượn điện thoại người qua đường báo cho cha mẹ ở trong thành phố, bọn họ sẽ rất nhanh tới đây.
Quý Trần Ai thấy thế, cũng không nói gì, mang theo Bối Giang Thành và một nữ sinh khác lên xe taxi.
Sau mười mấy phút, đến sân bay phụ cận, Quý Trần Ai đặt trước một phòng ở khách sạn gần đó cho Bối Giang Thành và nữ sinh kia, rồi giúp mỗi người bọn họ mua vé máy bay gần nhất, còn giúp bọn họ liên lạc với người nhà.
Người thân bên đầu kia điện thoại, đến cùng nói gì, Quý Trần Ai không biết, anh chỉ biết là, Bối Giang Thành bắt đầu từ giờ phút tiếp cú điện thoại đó, nước mắt không dừng lại, lời tuy chưa nói được vài câu, nhưng đôi mắt đã khóc sưng lên.
Nữ sinh kia cũng không khá hơn Bối Giang Thành là mấy, hai người sau khi gọi điện thoại xong, đều có chút đờ đẫn ngồi ở trên giường, Bối Giang Thành đột nhiên mở miệng, cậu nói: “Tôi thật sự còn có thể trở lại như trước sao, những người kia một điểm đánh đổi cũng không cần phải trả?”
Đã trải qua những chuyện này, thật sự còn có thể làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh sao.
Quý Trần Ai cái gì cũng chưa nói, anh sờ sờ đầu Bối Giang Thành, nói: “Không cần lo lắng, hết thảy đều sẽ khá hơn, ngày mai nhớ xem tin tức.”
Bối Giang Thành kinh ngạc liếc nhìn Quý Trần Ai một cái, cậu nói: “Anh rốt cuộc là ai? Tại sao phải giúp chúng tôi? Anh thật sự không phải một phe với những người kia?”
Quý Trần Ai nói: “Cái đó có quan trọng không?”
Bối Giang Thành nghe vậy, cũng trầm mặc lại.
Thời gian của chuyến bay gần nhất, là sáu giờ sáng sớm ngày hôm sau, Quý Trần Ai sợ hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, liền báo với Vương Chi Tú buổi tối anh không trở về, ở đây trông một đêm.
Bối Giang Thành không sao ngủ ngon được, chỉ có nữ sinh kia ngủ.
Lúc năm giờ, Quý Trần Ai gọi nữ sinh dậy, sau đó liền đưa cô đến sân bay, mua bữa sáng cho cô, lại đưa cho cô mấy trăm đồng tiền khẩn cấp.
Lúc nữ sinh đi, Bối Giang Thành đứng ở bên cạnh Quý Trần Ai, cậu nói: “Anh đối mỗi người đều tốt như vậy sao?”
Quý Trần Ai nói: “Hả? Tốt chứ.” Tâm tình anh bây giờ không tệ, bởi vì tối hôm qua, phải được hơn 10 nghìn năng lượng giá trị, cho nên quản việc không đâu dường như không có gì là không tốt.
Bối Giang Thành nói: “Chúng ta còn có thể gặp lại?” Thời gian máy bay của cậu trễ hơn một chút.
Quý Trần Ai nghe vậy, lắc đầu: “Không biết.”
Bối Giang Thành sâu sắc liếc mắt nhìn Quý Trần Ai một cái, cuối cùng không hề nói gì.
Sáu giờ hai mươi, Bối Giang Thành đi qua cửa kiểm tra an ninh, Quý Trần Ai đứng ở cửa nhìn thân ảnh của cậu biến mất, sau đó cũng quay người đi về nhà —— buổi tuyên bố sản phẩm của Hứa Vân Sùng là vào mười giờ sáng, anh không thể bỏ qua.
Bắt xe trở về nhà, Vương Chi Tú lại không có ở nhà, nhìn bộ dạng hẳn là đi mua thức ăn, Quý Trần Ai vào nhà tắm rửa sạch sẽ xong, tùy tiện nấu ít sủi cảo, liền mở máy tính ra, lúc này cách mười giờ còn có hơn mười phút.
Quý Trần Ai vừa ăn sủi cảo, vừa tán gẫu với Tiểu Thất, anh nói: “Lần này có thể kiếm được chừng nào giá trị năng lượng?”
Tiểu Thất nói: “Dựa theo Hứa Vân Sùng tên gớm ghiếc này, mấy trăm ngàn nhất định là có.”
Quý Trần Ai nói: “Nhiều như vậy?” Anh vốn cho là đến được mười mấy vạn đã là tốt lắm rồi đây.
Tiểu Thất nói: “Vẫn tốt chứ, ngươi cũng không nhìn những kia chuyện thất đức hắn làm ra sao, người này à, làm ra chuyện xấu nhiều vậy, lớn lên đẹp trai cũng vô dụng á…”
Quý Trần Ai: “…” Ngươi còn nói chính mình không phải là nhan khống.
itsukahikari.wordpress.com
Liền tại thời điểm hai người hờ hững tán gẫu, buổi tuyên bố sản phẩm mới của Hứa Vân Sùng bắt đầu.
Hắn so với ngày hôm qua gặp mặt không có gì khác biệt mấy, Hứa Vân Sùng mặc một thân âu phục thẳng tắp, trên mặt là nụ cười nhã nhặn, đi tới chính giữa sân khấu, sau đó làm một phần mở màn đơn giản.
Buổi họp báo tuyên bố sản phẩm mới này, được rất nhiều người vô cùng coi trọng, số lượng kênh phát sóng trực tiếp cũng lần nữa tăng vọt, Quý Trần Ai nhét một cái sủi cảo vào trong miệng nhai chậm rãi xong nuốt xuống, nhìn Hứa Vân Sùng lấy loại mới sản phẩm ra bắt đầu tiến hành giới thiệu.
Tất cả những việc này đều có vẻ rất tự nhiên, Hứa Vân Sùng trấn định tự nhiên, ngôn ngữ dí dỏm hài hước, là một người chủ trì hoàn mỹ, hắn giảng thuật về chức năng sản phẩm, đặc điểm, cứ như vậy, đồng thời nói cho mọi người đây là một sản phẩm mới vượt thời đại cỡ nào.
Nếu cứ như vậy mà xong, vậy buổi tuyên bố sản phẩm mới hôm nay nhất định là thành công, nhưng đáng tiếc, Quý Trần Ai tồn tại, cho nên quyết định hôm nay là ngày Hứa Vân Sùng ngã xuống.
Giới thiệu sản phẩm xong, mọi người ở đây cho là buổi tuyên bố sắp lúc kết thúc, Hứa Vân Sùng đột nhiên chuyển đề tài, hắn nói: “Ngày hôm nay ngoại trừ tuyên bố sản phẩm mới, tôi còn có một vài chuyện muốn tuyên bố.”
Mọi người yên tĩnh lại, chờ bất ngờ tiếp theo của Hứa Vân Sùng.
Hứa Vân Sùng hướng về phía ống kính lộ ra một nụ cười ôn nhuận chiêu bài, lấy tốc độ nhẹ nhàng mà nói, nói ra sự thực có sức bùng nổ cao, hắn nói: “Tôi cảm thấy vô cùng áy náy, bởi vì tôi không phải người tốt, rôi ở đây, đối với những người tôi đã từng buôn bán kia, biểu thị áy náy khắc sâu.”
Toàn trường ồ lên, hội trường nguyên bản yên tĩnh đột nhiên sôi sùng sục, Quý Trần Ai thả đũa xuống, giật tờ giấy lau miệng.
Một khắc Hứa Vân Sùng nói ra câu này, chính năng lượng của Quý Trần Ai, tăng lên như điên. Quý Trần Ai nhìn Hứa Vân Sùng trên màn hình, lạnh lùng nói: “Hắn xong.”
Quý Trần Ai nói không sai, Hứa Vân Sùng, xác thực xong rồi —— hắn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ lật người lên.