Edit: Koliz
Bởi vì Hứa Vân Sùng duyên cớ, khẩu vị của Quý Trần Ai cũng không khá lắm, ăn một ít cơm rồi rửa mặt đi ngủ.
Nằm trên giường, Quý Trần Ai liền nghĩ tới mấy thiếu niên thiếu nữ mình nhìn thấy ban ngày, cùng biểu tình mê loạn của bọn họ.
Loại này đối với Hứa Vân Sùng mà nói, người không có giá trị lợi dụng thì còn không bằng một con chó, cho nên bất kể tra tấn như thế nào, cũng sẽ không cảm thấy có cảm giác chịu tội, những thiếu niên kia da thịt càng tươi sống, lại càng đáng giá.
Quý Trần Ai trước kia chưa bao giờ gặp phải người như thế, hoàn cảnh sinh hoạt của anh coi như đơn thuần, căn bản không có khả năng tiếp xúc được với loại người như Hứa Vân Sùng.
Tiểu Thất nhìn thấu Quý Trần Ai tâm tình không được tốt, liền an ủi anh: “Không sao, chờ kỹ năng của ngươi làm lạnh xong, là Hứa Vân Sùng xui xẻo rồi.”
Quý Trần Ai ừ một tiếng, nhắm mắt lại trầm trầm ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, di động của Quý Trần Ai nhận được một tin nhắn ngắn, phía trên là một địa chỉ email, cộng thêm một câu “Tình hình sinh hoạt của những người đó sẽ định kỳ gửi đến trong email này.”
Quý Trần Ai biết đây là ai gửi cho hắn, vì vậy sau khi đọc tin nhắn, nhớ kỹ email, liền xóa bỏ tin nhắn.
Vương Chi Tú dường như nhìn ra trạng thái tinh thần của Quý Trần Ai không được tốt, bà hỏi Quý Trần Ai có phải là chỗ không thoải mái. Quý Trần Ai nói không có chuyện gì, chỉ là ngày hôm qua ngủ muộn.
Vương Chi Tú nghe vậy oán giận nói: “Con cái đứa nhỏ này, thức đêm nhiều không tốt đối với thân thể, sau đừng như thế nữa.” Quý Trần Ai gật đầu tán thành.
Chiếu cố Quý Trần Ai, Vương Chi Tú tuyên bố bữa trưa làm món lẩu, khoảng thời gian này bà dùng ngày nghỉ phép hằng năm của mình, cho nên tạm thời không để a di đến làm cơm cho Quý Trần Ai, mà là tự bản thân bà làm. Vương Chi Tú vốn đang thương lượng với Chu Dục Miễn, bằng không bà bỏ công việc, sau đó chuyên tâm chăm sóc Quý Trần Ai, Quý Trần Ai nghe xong lại cự tuyệt đề nghị của Vương Chi Tú, anh cảm thấy tự mình một người cũng được, huống hồ chân anh đang ngày càng chuyển biến tốt lên, không cần Vương Chi Tú để trống thời gian dành riêng chăm sóc cho anh.
Vương Chi Tú thấy Quý Trần Ai không đồng ý, vì vậy suy nghĩ thêm một chút.
Đến bữa trưa, Chu Nhạc Lăng cũng tới, hôm nay cô vừa lúc đi học thêm ở gần đây, lúc tới, còn cầm một túi sách lớn.
Chu Nhạc Lăng nhìn thấy Quý Trần Ai, hỏi thăm anh một chút: “Cần ca, gần đây đang làm gì vậy?”
Quý Trần Ai đang xem TV, nhìn thấy Chu Nhạc Lăng vào, tiện nói: “Tùy tiện chơi đùa một chút.”
Chu Nhạc Lăng để sách xuống, ngồi vào bên cạnh Quý Trần Ai cầm quả táo bắt đầu gặm, cô nói: “Aiz, anh không biết, mẹ tôi vì thành tích của tôi mà sắp điên rồi, tôi nói tôi bình thường phát huy là có thể lên được đại học A, bà còn nói đại học A không tốt.”
Quý Trần Ai nói: “Vậy mẹ em muốn em đi đâu?”
Chu Nhạc Lăng nói: “Ai biết được, lúc chỗ này lúc chỗ kia, tôi cũng lười bất nói với bà… Đúng rồi, ca, nghe dì nói thành tích thi thử của anh không tệ nha, nhanh chia sẻ một chút kinh nghiệm học tập đi chứ.”
Quý Trần Ai nghe đến học tập liền đau đầu, anh nào có kinh nghiệm gì, kinh nghiệm của anh chính là Tiểu Thất. Vì vậy hàm hồ ném cái đề tài này ra phía sau, hai người liền vào bàn ăn cơm.
Trong nhà cố ý làm lẩu tứ xuyên, không quá cay, mùi vị lại cực kì ngon, Quý Trần Ai gắp một miếng thịt bò nóng hổi quen thuộc nhét vào trong miệng, ngon lành nuốt xuống.
Vương Chi Tú thấy anh dáng dấp kia, oán giận nói: “Đừng gấp như vậy, cẩn thận nóng bỏng miệng.”
Quý Trần Ai a a đáp lại hai tiếng.
Chu Nhạc Lăng đem thức trong miệng nhai ăn nuốt xuống, thuận miệng nói: “Ca, anh thay đổi thật nhiều nha, trước đây anh sẽ không ăn cơm chung với chúng ta.”
Quý Trần Ai đĩa rau động tác ngừng lại: “Đây không phải là nghĩ thông suốt sao.”
Chu Nhạc Lăng ừ một tiếng, cũng không có hỏi nhiều nữa, mặc kệ trước đây thế nào, ngược lại cô bây giờ thật sự rất yêu thích người anh này.
Một bữa cơm ăn hòa thuận vui vẻ, ba người đều ăn gần hết thức ăn Vương Chi Tú chuẩn bị, thời điểm Vương Chi Tú thu dọn bát đũa còn cảm thán lượng cơm Quý Trần Ai ăn nhiều lên, liệu có phải thân thể muốn lớn lên.
Chu Nhạc Lăng cơm nước xong liền ngồi ăn cây nho, cô nghe thấy Vương Chi Tú nói như vậy, tiện nói: “Cháu cũng thấy Cần ca cao lên!”
Vương Chi Tú sáng mắt lên, nói: “Thật sao? Bằng không đo một chút đi?”
Hai người sau khi nghiên cứu ăn nhịp với nhau, yêu cầu Quý Trần Ai đến đo chiều cao một chút, Quý Trần Ai mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn mất hứng nên không thể làm gì khác hơn ngoài đồng ý.
Vì vậy Quý Trần Ai đỡ vách tường, Vương Chi Tú đem thước cuộn ra đo chiều cao của Quý Trần Ai, bà đo xong liền ai một tiếng: “Thật sự cao lên.”
Chu Nhạc Lăng đến gần xem, hỏi: “Cao lên bao nhiêu vậy?”
Vương Chi Tú đem thước đo để xuống trước mặt Quý Trần Ai cùng Chu Nhạc Lăng, nói: “Tiểu Cần hiện tại một mét bảy ba.” Trước đây thời điểm vừa tới thân thể này, nhiều nhất một mét bảy, hiện tại lại cao thêm ba centimet, điều này đối với một người đã hơn hai mươi tuổi là vô cùng ít thấy.
Không có nam giới nào không muốn bản thân cao thêm một chút, Quý Trần Ai cũng không ngoại lệ, anh nhìn thấy chiều cao tăng lên cũng rất cao hứng.
Vương Chi Tú nói: “Không biết Tiểu Cần còn có thể lớn thêm nữa không.” Chiều cao của bà và Chu Dục Miễn cũng không thấp, nếu như không phải vì nguyên nhân tai nạn xe cộ, đoán chứng Quý Trần Ai cũng sẽ không dừng lại ở con số một mét bảy này.
Ngày càng ngày càng trôi qua tốt hơn, tâm tình Vương Chi Tú cũng càng vui vẻ, lúc này quyết định chọn thời gian người một nhà ra ngoài chơi một chuyến.
Quý Trần Ai cảm thấy tốt vô cùng, hiện tại kỳ nghỉ hè của anh, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách ở ngoài, hầu như cũng không có chuyện gì khác cần phải làm.
Thời gian làm lạnh kỹ năng thánh quang của thánh nhân là mười lăm ngày, giống với vô địch phi phi phi phi chân nhau, mà bây giờ cách lúc kỹ năng có thể sử dụng lại còn khoảng một tuần.
Trong thời gian đợi, Quý Trần Ai vẫn như trước chú ý tới tình huống chuyện buôn bán nhân khẩu tiếp sau đó.
Bài viết post trên mạng kia, quả nhiên bị Hứa Vân Sùng gọi người đè ép xuống, đồng thời không biết Hứa Vân Sùng sử dụng thủ đoạn gì, cư nhiên khiến một gia đình trong đó xuất hiện bác bỏ tin đồn, nói con trai của họ căn bản không có lạc mất, bài viết kia là vì bịa đặt cần trách cứ cho nên mới bị cắt bỏ. Thông tin trên internet đã thật thật giả giả, loại đột nhiên xoay ngược lại này, cũng không phải là không có, dư luận rất nhanh chạy theo hướng phát triển bất lợi cho Quý Trần Ai, đại đa số nhóm người trên mạng nhìn thấy bài viết bác bỏ tin đồn này, đều tin đây mới thực sự là cái gọi là chân tướng.
Muốn che giấu sự thật, rất đơn giản, Quý Trần Ai tận mắt thấy chuyện này từ từ lắng xuống, những phụ huynh kéo đến trước cửa câu lạc bộ biểu tình, cũng bị cảnh sát mang đi, lấy danh nghĩa gây trở ngại cho an toàn công cộng suýt chút nữa bị giam lại.
Nhưng đối mặt những ngăn trở này, Quý Trần Ai lại không cảm thấy một chút mất mát nào, bởi vì anh biết, anh chờ đợi, là đáng giá.
Mỗi sản nghiệp dính tới Hứa Vân Sùng, hắn làm bất động sản, tham gia nghiên cứu phát minh sản phẩm điện thoại di động mới, hiện tại mẫu điện thoại di động hot nhất trong nước, chính là dưới tên hắn.
Quý Trần Ai không hiểu, một người thành công như vậy, vì sao lại đi buôn người.
Tiểu Thất lại nhìn tương đối cởi mở hơn, nó nói: “Ai cũng không chê nhiều tiền nha.” Quý Trần Ai ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, không chi phí, thu nhập cao, rủi ro lại thấp, ngoại trừ tình cờ có chút phiền toái nhỏ, hầu như không có khuyết điểm gì.
Quý Trần Ai liền lợi dụng Tiểu Thất điều tra tin tức liên quan với Vương Minh Vũ, phát hiện đã không điều tra ra được gì, hiển nhiên Hứa Vân Sùng lựa chọn thí tốt bảo đảm xe.
Từ sau khi Quý Trần Ai được Hứa Vân Sùng thả ra, cách mỗi một tuần anh đều nhận được tư liệu liên quan tới bốn đứa trẻ kia, phía trên còn có thêm một vài bức ảnh, nhìn ra được so với lúc trước, bọn họ bây giờ trải qua không tồi.
Mười mấy ngày cứ như vậy trôi qua, vào trung tuần tháng hai, Quý Trần Ai gọi cho Hứa Vân Sùng một cuộc điện thoại.
Hứa Vân Sùng đã rời khỏi thành phố này, hắn hiện tại đang vội vàng việc những phương diện khác, nhưng thời điểm nhận được điện thoại của Quý Trần Ai, ấn tượng của hắn đối thanh niên gọi là Chu Nghiêu Cần này vẫn sâu sắc như trước.
Hứa Vân Sùng hỏi, cậu có chuyện gì?
Quý Trần Ai nói thẳng, tôi muốn gặp mặt anh, tốt nhất là gặp mặt trực tiếp.
Hứa Vân Sùng nghe được yêu cầu của Quý Trần Ai, hiển nhiên cũng không hiểu tại sao Quý Trần Ai lại đưa ra một cái yêu cầu không giải thích được như thế, hắn nói: “Hiện giờ tôi không có ở thành phố chỗ cậu, hơn nữa khoảng thời gian này khá bận, chúng ta có thể đối thoại video.”
Quý Trần Ai cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng không ngại đối thoại video, thế nhưng nhìn anh lại lo lắng không biết video sẽ lưu lại cái gì gì?”
Nghe câu này gần như uy hiếp, giọng Hứa Vân Sùng lập tức lạnh xuống, hắn nói: “Tôi cho là chúng ta ban đầu đã nói tốt rồi.”
Quý Trần Ai nói: “Tôi cũng không phải đang uy hiếp anh.”
Hứa Vân Sùng lạnh lùng nói: “Không phải uy hiếp? Tôi hi vọng cậu không muốn bởi vì những chuyện cậu làm mà hối hận.”
Quý Trần Ai nói: “Cũng không phải uy hiếp, huống hồ bốn người kia đều ở trên tay anh, tôi có tư cách gì để uy hiếp anh?”
Hứa Vân Sùng nói: “Tốt nhất là như vậy, việc gặp mặt ngày mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn.”
Quý Trần Ai biết Hứa Vân Sùng xem như là đáp ứng yêu cầu của anh, anh ừ một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Nhưng cúp điện thoại xong, Quý Trần Ai lại có một loại cảm giác không thoải mái lắm, giống như lúc ẩn lúc hiện cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Kết quả ngày hôm sau, quả nhiên liền xảy ra vấn đề.
Internet đột nhiên lần thứ hai lan ra lượng lớn thông tin liên quan với bọn buôn người, trong đó bao gồm con đường, một loạt các thủ đoạn giao dịch tương đối riêng tư, lâu chủ mở topic thậm chí còn nói những người cao tầng có chữ cái x mở đầu cũng tham gia trong đó.
Lúc Quý Trần Ai bị Tiểu Thất đánh thức nhìn thấy bài viết này, trực tiếp kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh.
Điện thoại của Hứa Vân Sùng sau đó tới ngay, Quý Trần Ai nói thẳng: “Topic kia không phải tôi tạo.”
Hứa Vân Sùng nói: “Tôi biết, thế nhưng bài viết này khẳng định có quan hệ với cậu.”
Quý Trần Ai nói: “Có quan hệ với tôi? Tại sao anh lại nói như vậy? Tôi cái gì cũng không biết.”
Hứa Vân Sùng nói: “Chu Nghiêu Cần, kiên nhẫn của tôi là có hạn, nếu như không nói cho tôi, bài viết này là ai đăng lên, chỉ sợ cậu sẽ hối hận.”
Quý Trần Ai nắm chặt điện thoại không nói một lời, anh đích xác là không biết người đăng bài viết là ai, nhưng nếu hiện tại nói với Hứa Vân Sùng mặc kệ chuyện của hắn, e răng Hứa Vân Sùng sẽ không tin tưởng chút nào.
Quý Trần Ai nói: “Tôi muốn gặp mặt anh, chúng ta lúc gặp sẽ đàm luận chuyện này.”
Hứa Vân Sùng lạnh lùng nói: “Có thể, thứ sáu tuần sau tôi sẽ đến thành phố cậu tham gia tuyên bố sản phẩm mới, thứ năm có thể gặp mặt cậu.”
Quý Trần Ai ừ một tiếng, xem như đồng ý đề nghị này.
Cúp điện thoại sau, Quý Trần Ai kêu Tiểu Thất tra nguồn của bài viết kia, cũng không có phát hiện thứ gì hữu dụng. Kỹ thuật tin học của người tạo bài viết hiển nhiên rất tốt, hẳn phải là một hacker.
Quý Trần Ai cẩn thận nhìn nội dung topic, anh đột nhiên có ý nghĩ: “Tiểu Thất, không phải là máy tính Vương Minh Vũ bị hack chứ?”
Tiểu Thất sững sờ, nói: “Sao lại nghĩ vậy?”
Quý Trần Ai nói: “Trong này có mấy nội dung giống trong tài liệu Vương Minh Vũ đưa cho ta.”
Tiểu Thất nhìn qua phát hiện cũng đúng, nó nói: “Cho nên đây chỉ là một hiểu lầm?”
Quý Trần Ai híp mắt một cái: “Có lẽ vậy.” Khả năng lâu chủ này, chỉ là một hacker tinh thần trọng nghĩa tăng cao, lúc nhìn đến những tư liệu kia, liền lôi ra phát biểu đi ra, bất quá nói đi nói lại, suy đoán này rốt cuộc là có phải chân tướng hay không, Quý Trần Ai cũng không biết.
Bởi vì chuyện này làm nhạc đệm, thời gian gặp mặt giữa Quý Trần Ai và Hứa Vân Sùng buộc phải đẩy ra sau.
Đây không phải là việc khiến Quý Trần Ai tức giận nhất, làm cho anh tức giận nhất là, ngày hôm sau anh liền nhận được một phần tư liệu Hứa Vân Sùng bên kia gửi tới, liên quan với bốn đứa trẻ kia.
Trong đó viết, một cậu con trai xuất hiện vấn đề tâm lý, muốn cắt cổ tay tự sát, may mắn được phát hiện kịp thời.
Quý Trần Ai nghiến răng nghiến lợi nhìn, ghê tởm nhất chính là, người của Hứa Vân Sùng còn gửi cho anh một tấm ảnh cắt cổ tay hết sức rõ ràng, vết thương dữ tợn và dòng máu đỏ tươi kia, khiến cho Quý Trần Ai cảm thấy có thứ gì đó đang rục rịch trong xương.
Quý Trần Ai biết đây là Hứa Vân Sùng đưa ra cảnh cáo của hắn, nhưng là rốt cuộc là có phải chỉ có thiếu niên này tự hại mình hay không, nhưng có chờ thương thảo, rất có thể là những đứa trẻ kia đã sớm có hành vi tự hại mình, chỉ có điều những người này lại không nói với Quý Trần Ai, thừa dịp cơ hội lần này cố ý đem ra uy hiếp anh.
Quý Trần Ai trong lòng phẫn nộ, nhưng vẫn cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại, hiện tại việc duy nhất anh cần làm là chờ đợi, đợi đến khi anh nhìn thấy Hứa Vân Sùng, tất cả những việc này đều sẽ có một cái kết hoàn mỹ.
Thời gian chờ đợi, chính là dày vò, Quý Trần Ai trong mấy ngày kế tiếp, nhận được những bức ảnh thiếu niên bị thương kia chạy chữa, nhưng dù là ai cũng đều có thể nhìn ra từ trong hình, trạng thái tinh thần của thiếu niên này không tốt.
Quý Trần Ai lo sợ có chuyện, liền vào chủ nhật đưa ra mong muốn đến thăm cậu thiếu niên kia, Hứa Vân Sùng lần này lại dễ nói chuyện một cách dị thường, đưa địa chỉ bệnh viện thiếu niên nằm cho Quý Trần Ai, giống như không một chút lo lắng Quý Trần Ai sẽ làm gì.
Quý Trần Ai xác thực sẽ không làm gì, ba đứa trẻ khác còn ở trong tay Hứa Vân Sùng, anh vô cùng rõ ràng, một khi vi phạm, ba thiếu niên thiếu nữ kia, sẽ không chỉ đơn giản là cắt cổ tay như vậy.
Vị trí bệnh viện thiếu niên kia nằm cách nhà Quý Trần Ai có chút xa, Quý Trần Ai ngồi xe hơn hai giờ, mới tới cửa bệnh viện, anh cầm địa chỉ Hứa Vân Sùng đưa cho, tìm được thiếu niên ở phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú tầng năm.
Thiếu niên tên là Bối Giang Thành, mới mười bốn tuổi, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng dĩ nhiên có thể nhìn ra là mỹ nhân tiềm tàng. Bất đồng với sự tinh xảo của Quý Trần Ai, trên người cậu ta nhiều hơn một loại phong độ của người trí thức, thoạt nhìn càng thêm ôn hòa.
Một đứa trẻ như vậy, nếu không phải bị lừa bán, ở nhà nhất định được xem như bảo bối mà yêu thương đi.
Quý Trần Ai cầm theo một giỏ hoa quả, tiến vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Bối Giang Thành, cậu ta đang nằm trên giường ngẩn người, nghe thấy tiếng bước chân từ cửa truyền đến, nhỏ giọng nói: “Anh tìm ai?”
Quý Trần Ai gian nan bỏ giỏ hoa quả lên bàn, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh giường: “Cậu tên là Bối Giang Thành đúng không?”
Bối Giang Thành nghe vậy, trong ánh mắt xuất hiện cảnh giác cùng chán ghét, mặc dù hiện tại cậu ở trong bệnh viện, nhưng phía ngoài phòng vẫn có người bảo vệ như cũ, muốn chạy trốn là không thể nào.
Quý Trần Ai nói: “Tôi tên là Chu Nghiêu Cần.”
Bối Giang Thành lạnh lùng nói: “Anh cũng là con buôn? Hay là tới mua tôi?”
Quý Trần Ai bình tĩnh nhìn hắn: “Không, Tôi là tới thăm cậu một chút.”
Bối Giang Thành mím chặt môi, không tiếp tục nói nữa, nhìn dáng dấp căn bản không định trò chuyện cùng Quý Trần Ai, cậu cực hận những tên buôn người này, nhưng lại sợ hãi thủ đoạn của bọn họ.
Quý Trần Ai nói: “Cậu… Tự sát?”
Bối Giang Thành như trước không nói lời nào, cậu đem ánh mắt từ trên người Quý Trần Ai dời đi, thật thà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Quý Trần Ai nói: “Cậu nhịn thêm đi, cuộc sống rồi sẽ càng ngày càng tốt.”
Bối Giang Thành nói: “Anh đi đi.”
Quý Trần Ai đưa tay ra, sờ sờ mái tóc mềm mại của Bối Giang Thành, trước khi bị tay Bối Giang Thành gạt ra, anh nói: “Tin tưởng tôi.” Nói xong, anh liền đứng dậy rời đi, biểu tình tê dại của Bối Giang Thành duy trì từ đầu vào lúc Quý Trần Ai rời đi đột nhiên giãn ra, nước mắt theo gò má của cậu không ngừng chảy xuống, cậu nức nở vùi đầu mình vào trong chăn, sau đó khẽ khàng lay động thân thể, phát ra âm thanh giống như thú nhỏ bị thương.
Quý Trần Ai chuyến này, cũng không phải đến không, anh vào thời điểm nhìn thấy Bối Giang Thành, sử dụng “Thế giới yêu thương” với cậu, kỹ năng này có thể hô hoán ra khát vọng của con người đối với sinh mạng, khiến cho Bối Giang Thành trong thời gian ngắn sẽ không đến nỗi tự sát lần thứ hai.
Hiện tại Quý Trần Ai có thể làm, chỉ là như vậy, nhưng anh hiểu rõ, chỉ cần gặp được Hứa Vân Sùng một lần, tất cả những thứ này đều sẽ triệt để thay đổi.
Trước lúc rời khỏi phòng bệnh, Quý Trần Ai để lại cho Bối Giang Thành một tờ giấy, bên trên là số điện thoại của anh.
Quý Trần Ai không biết Bối Giang Thành liệu có gọi điện thoại cho anh hay không, nhưng vào buổi tối, anh nhận được một tin nhắn từ số điện thoại xa lạ, bên trong ghi ba chữ: “Anh là ai.”
Quý Trần Ai nhìn ba chữ này, nở nụ cười, anh viết: “Một người qua đường quản việc không đâu.”
Tin nhắn bên kia lại tới “Anh có biết tôi như thế nào không? Anh có thể cứu tôi? Hay anh cũng chỉ là một người mua hàng?”
Quý Trần Ai do dự một chút, nhắn lại, anh nói: “Đừng lo lắng, ngày rồi sẽ khá hơn.” Câu an ủi này, thoạt nhìn cứng nhắc vô lực, nhưng Quý Trần Ai cảm thấy, bất luận anh nói cái gì, cũng đều cứng nhắc vô lực. Nói mười nghìn câu, còn không bằng làm một việc.
Bên kia nhận được tin nhắn của Quý Trần Ai, hồi lâu cũng không trả lời lại, mãi đến tận lúc Quý Trần Ai đã sắp đi ngủ, Bối Giang Thành mới gửi tới một câu “Các người đều nói hi vọng vào ngày mai, nhưng ngày mai mãi mãi cũng sẽ không đến.”
Quý Trần Ai đọc chữ trên màn hình di động, hoàn toàn ngẩn cả người, anh nghĩ, cái thứ tuyệt vọng này, có lúc đúng là không có biện pháp gì tốt.
Câu cuối cùng Quý Trần Ai nhắn lại với Bối Giang Thành, anh nói: “Ngày mai một ngày nào đó sẽ biến thành hôm nay, ngủ ngon.”
Bối Giang Thành nói: “Ngủ ngon.”
Quý Trần Ai thở ra một hơi, để di động vào bên cạnh, anh biết anh đối với việc này không nên quá vội, nhưng nôn nóng trong lòng căn bản không thể ức chế được.