Cảng Container, Bjorvika.
Ngày 29 tháng Hai năm 2000.
Harry dừng xe cạnh một lán trại của công nhân trên đỉnh ngọn đồi duy nhất anh có thể tìm thấy trong khu bến cảng bằng phẳng Bjorvika. Một đợt thời tiết ấm lên bất ngờ bắt đầu làm tuyết tan chảy, mặt trời đang sáng rực rỡ và hôm nay đơn giản là một ngày tuyệt vời. Anh bước đi giữa các Container chồng lên nhau như những khối xếp hình Lego khổng lồ dưới ánh mặt trời, hắt những cái bóng lởm chởm xuống mặt đường nhựa. Các chữ cái và biểu tượng cho biết chúng đến từ những miền xa xôi như Đài Loan, Buenos Aires và Cape Town. Harry đứng trên mép bến cảng, nhắm mắt lại và tưởng tượng mình đang ở những nơi này khi hít vào sự pha trộn của mùi nước biển, nhựa đường được sưởi nắng và dầu diesel. Khi mở mắt ra lại, chuyến phà đi Đan Mạch lướt vào trường nhìn của anh. Trông như một chiếc tủ lạnh. Một chiếc tủ lạnh vận chuyển đúng những con người đó đến và đi trong dịch vụ vận tải đường ngắn ngành giải trí.
Anh biết đã quá muộn để lượm lặt manh mối từ cuộc gặp giữa Hochner và Uriah. Thậm chí còn không thể chắc chắn rằng đây có phải là cảng Container chúng đã gặp nhau không; cũng có thể là tại Filipstad. Tuy nhiên anh vẫn hy vọng rằng nơi này sẽ có thể cho anh biết điều gì đó, cho trí tưởng tượng của anh một sự kích bẩy cần thiết.
Anh đá một cái lốp xe đang nhô lên trên mép bến cảng. Có lẽ anh nên mua một chiếc xuồng đưa bố và Sis ra biển vào mùa hè? Bố cần được ra ngoài. Người đàn ông đã từng rất quảng giao đã suy sụp sau cái chết của mẹ anh tám năm trước. Và cho dù Sis không thể tự mình đi đâu quá xa, ta vẫn thường có thể quên mất rằng cô bé mắc hội chứng Down.
Một con chim sung sướng lượn xuống giữa hai Container.
Con chim sẻ ngô màu xanh có thể đạt tốc độ 28 km/giờ. Ellen đã nói anh nghe điều đó. Một con vịt trời có thể đạt vận tốc 62 km/giờ. Cả hai người đều có thể xoay xở tốt. Không, Sis không phải là vấn đề; thực ra anh lo cho bố mình nhiều hơn.
Harry cố gắng tập trung. Tất cả mọi thứ Hochner đã nói anh đều viết ra trong báo cáo, đúng từ chữ, nhưng giờ đây anh tập trung vào khuôn mặt gã đó, để cố nhớ cái hắn ta không nói. Uriah trông như thế nào nhỉ? Hochner không thể nói được nhiều, nhưng khi ta phải mô tả ai đó thì ta thường bắt đầu từ những đường nét gây ấn tượng nhất, bất kể là gì nổi bật. Điều đầu tiên Hochner nói về Uriah đó là hắn ta có đôi mắt xanh.
Trừ phi Hochner nghĩ rằng chuyện có đôi mắt xanh là điều đặc biệt khác thường, nếu không thì chi tiết này cho thấy rằng Uriah không có bất kỳ khuyết tật nào dễ thấy, cũng không đi đứng hay ăn nói có điều gì khác thường. Hắn nói được cả hai thứ tiếng Anh và Đức, đã đến một nơi nào đó ở Đức gọi là Sennheim. Harry theo dõi con phà Đan Mạch đang tiến về hướng Drobak.
Đi đây đi đó nhiều. Uriah có đi ra biển không? anh tự hỏi. Harry đã tra cứu một cuốn atlas, thậm chí là một cuốn atlas của Đức, cũng không tìm ra nơi nào có tên Sennheim. Có lẽ là Hochner bịa chuyện. Có khả năng nó chẳng có ý nghĩa gì.
Hochner đã nói rằng Uriah ôm lòng hận thù. Vậy có lẽ điều anh đoán là đúng - rằng người mà họ đang tìm có một động cơ cá nhân. Nhưng hắn ta căm ghét cái gì?
Mặt trời khuất sau hòn đảo Hovedoya thì lập tức đã có cái lạnh như cắt trong làn gió từ ngoài khơi vịnh hẹp Oslo thổi vào. Harry quấn chặt áo choàng quanh người, quay bước về xe. Lại còn khoản tiền nửa triệu? Uriah nhận từ một ông lớn nào đó hay đây là công việc hắn tự làm bằng tiền của mình?
Anh rút điện thoại di động ra. Một chiếc Nokia, kiểu dáng nhỏ nhắn, mới mua được hai tuần. Anh đã phản đối suốt một thời gian dài, nhưng rồi cuối cùng Ellen đã thuyết phục được anh mua một cái. Anh bấm số gọi cho cô.
“Chào, Ellen. Harry đây. Cô có ở một mình không? Được rồi. Tôi muốn cô tập trung nghe này. Ừ, một trò chơi nhỏ thôi. Cô sẵn sàng chưa?”
Trước kia họ từng chơi khá nhiều. “Trò chơi” bắt đầu bằng việc anh cho cô những gợi ý bằng lời. Không có thông tin nền tảng, không có đầu mối liên quan đến việc anh bị vướng ở đâu, chỉ là những mẩu thông tin - tối đa là năm từ - theo trật tự bất kỳ. Họ đã mất khối thời gian để tìm ra cách chơi. Luật chơi quan trọng nhất đó là phải có ít nhất năm mẩu thông tin, nhưng không được quá con số mười. Harry có được ý tưởng đó khi anh cược Ellen một ca làm việc rằng cô không thể nhớ được trật tự các lá bài trong cỗ bài sau khi nhìn chúng trong hai phút, mỗi lá bài nhìn trong hai giây. Anh đã thua ba lần trước khi bỏ cuộc. Sau đó cô mới mách cho anh cách thức cô đã dùng. Cô không xem chúng là những lá bài đơn thuần, mà liên tưởng mỗi lá bài với một người hay một hành động và bịa ra một câu chuyện khi lật lá bài lên. Sau đó anh đã cố gắng áp dụng những kỹ năng liên tưởng của cô vào công việc. Đôi khi kết quả thật đáng kinh ngạc.
“Đàn ông, bảy mươi tuổi,” Harry nói chậm rãi. “Người Na Uy. Nửa triệu curon. Cay đắng. Mắt xanh. Súng trường Marklin. Nói tiếng Đức. Khỏe mạnh. Buôn lậu vũ khí tại cảng Container. Tập bắn tại Skien. Thế thôi.”
Anh vào xe.
“Không tìm được gì à? Cũng đã nghĩ vậy. Được rồi. Cứ xem như nó đáng để thử. Dù sao cũng cảm ơn nhé. Bảo trọng.”
Harry đang dừng xe trên đường giao nhau nâng cao - trong vùng người ta gọi là bùng binh - phía trước bưu điện thì chợt nảy ra một ý, và gọi lại cho Ellen.
“Ellen à? Lại là tôi đây. Còn một điều nữa mà tôi quên mất. Vẫn nghe đấy chứ? Không cầm một vũ khí nào đã hơn năm mươi năm nay. Lặp lại này. Không cầm một… Phải, tôi biết nó hơn năm từ. Vẫn không tìm được à? Chết tiệt, tôi vừa chạy quá chỗ cần rẽ rồi. Gọi lại cô sau nhé, Ellen.”
Anh bỏ điện thoại xuống ghế hành khách và tập trung vào lái xe. Anh vừa rẽ khỏi bùng binh thì chuông điện thoại reo.
“Harry đây. Cái gì? Cái quái gì khiến cô nghĩ thế? Đúng rồi, đúng rồi, bây giờ thì đừng nổi điên nhé, Ellen. Đôi khi tôi quên mất rằng cô không biết cái gì đang diễn ra trong đầu cô. Bộ não ấy. Trong cái bộ não vĩ đại, xinh đẹp và chải phồng của cô đấy, Ellen. Và được rồi, giờ cô nói vậy thì rõ ràng rồi. Cảm ơn nhiều nhá.”
Anh bỏ điện thoại xuống, và đúng lúc đó anh nhớ ra mình nợ cô ba ca làm đêm. Giờ thì anh không còn trong Đội Hình sự nữa, nên sẽ phải tìm cho cô một thứ khác. Anh cân nhắc chuyện mình có thể làm, trong khoảng ba giây.